๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ba tên tiểu thái giám trợn mắt há hốc mồm, còn cung nữ lúc đầu vẻ mặt kiêu căng giờ sắc mặt đột ngột tái nhợt, giọng nói the thé: "Đây không phải của ta! Đây không phải của ta!"
Để tránh bị hiềm nghi nên Hồng Trúc không tự tay vào tìm kiếm, nhưng khi thấy một thái giám tìm ra viên ngọc kia từ dưới giường cung nữ, hắn không kìm lại được thở dài lắc đầu, nhìn cung nữ kia.
Nàng cung nữ này chính là người đã đưa khăn thêu tới Quảng Tín cung trước đó, sắc mặt cô nàng bệch bạc, ánh mắt hoảng loạn, bộp một tiếng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Hồng Trúc, giọng run rẩy nói: "Tiểu Hồng công công... chuyện này không liên quan đến ta, chuyện này không liên quan đến ta... chuyện này không liên quan đến ta..."
Ba tên thái giám thực sự ăn cắp mảnh ngọc quay sang nhìn nhau, trong lòng tự hỏi: chẳng phải mảnh ngọc này không phải đã được bán ra khỏi cung rồi à? Vì sao đột nhiên xuất hiện ở Đông Cung, trong tay cung nữ kia? Sau lưng ba thái giám đổ mồ hôi lạnh, bởi vì đã tìm thấy tang vật, ai biết lát nữa thẩm tra sẽ tìm ra những vấn đề gì.
Hồng Trúc nhíu mày nhìn cung nữ đang quỳ trước mặt mình, thở dài nói: "Trói lại, chờ nương nương định đoạt."
Mấy tên thái giám khỏe mạnh tiến tới và đè cung nữ kia xuống đất, sau đó lấy dây thừng trói chặt lại. Cung nữ kia đã hoảng loạn đến mức không còn biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết kêu la liên tục rằng mình vô tội, chưa từng thấy mảnh ngọc này.
Hồng Trúc lắc đầu, đi tới phía trước cung trình báo. Ba tên thái giám nhìn nhau, một kẻ to gan một chút cũng đi theo, tới phía sau Hồng Trúc hạ giọng nói: "Công công, vừa rồi ý của nương nương là nếu tìm thấy vật kia thì trực tiếp đánh chết kẻ phạm tội... Nếu bây giờ đến nói với nương nương, chỉ e trong lòng nương nương sẽ không vui, ảnh hưởng đến công công thì không hay."
Hồng Trúc dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này quá lớn, chúng ta nên chờ các chủ nhân quyết định. Những kẻ làm nô tài như chúng ta không nên can thiệp quá nhiều."
Trong mắt tên thái giám kia lóe lên ánh thất vọng. Hắn vốn định mượn tay Hồng Trúc giết chết cung nữ kia. Cho dù mảnh ngọc đó vào cung lần nữa theo đường nào, chỉ cần cung nữ đã chết và mảnh ngọc đã trở lại, chắc chắn không thể tra ra đến đầu mình. Nhưng hắn không ngờ Hồng Trúc vẫn muốn tới xin Hoàng hậu định đoạt.
"Việc này đâu chỉ đơn giản như vậy." Hồng Trúc cười nhạt, lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Chẳng lẽ chỉ mình cô ta to gan đến mức trộm đồ trong cung? Chắc chắn là phải kẻ khác giúp cô ta che giấu. Cho dù không có ai giúp... nhưng thứ này sẽ đi từ đâu tới đâu? Phải cho người trong cung điều tra tỉ mỉ, chắc chắn có thể tìm ra ngọn nguồn."
Trái tim của tên thái giám kia như đóng băng, nghĩ thầm ngọn nguồn này... nếu thực sự điều tra đến tận cùng, chẳng phải sẽ bắt tới ba người bọn họ? Có điều cho dù thế nào hắn cũng không dám thừa nhận với Hồng Trúc, chỉ cẩn thận hỏi dò: "Không biết nương nương sẽ xử trí như thế nào?"
"Nếu thực sự tìm ra kẻ họa trong cung... lôi ra đánh đến chết còn may, chỉ e sẽ bị tống vào Thiên lao, bị lũ biến thái của Giám Sát viện giày vò." Hồng Trúc thở dài.
Con ngươi của tên thái giám kia đảo một vòng, kinh hãi nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Dù sao đây cũng là chuyện trong cung, nếu để cho người của cung đình và Giám Sát viện điều tra, chỉ e... nương nương cũng chẳng còn mặt mũi nào. Hay là... chúng ta tự mình điều tra trước?"
Hồng Trúc như bị những lời này thuyết phục, khóe mắt nhìn lướt qua, vừa vặn chứng kiến sát ý trong mắt tên thái giám kia. Hắn cười khẽ, gật đầu nói: "Điều tra thật kỹ lưỡng vào."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng khi tới phía trước tẩm cung, Hồng Trúc lại thay đổi một diện mạo khác, trước hết truyền đạt những tin tức đã điều tra được cho Hoàng hậu, sau đó vô cùng thành tâm khuyên bảo Hoàng hậu xử trí một cách khoan dung. Dù sao thì, mấy ngày qua Thái hậu vẫn đang ăn chay, nếu có chuyện gì xảy ra chỉ e lão nhân gia sẽ không vui.
Hoàng hậu ban đầu vô cùng tức giận nhưng sau khi nghe Hồng Trúc khuyên bảo cũng dần dần bình tĩnh lại. Nương nương cầm mảnh ngọc trong tay, chậm rãi vuốt ve, nhíu mày nói: "Có lý, tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì không thể miễn được. Truyền lệnh xuống, đánh thật nặng cho ta!"
Hồng Trúc nhận lệnh chuẩn bị ra phía sau, nhưng Hoàng hậu gọi hắn lại nói: "Ngươi đi làm gì? Chỉ cần truyền lệnh xuống là được... Ngươi ở lại chỗ bản cung, từ trước tới nay ta luôn nghe ngươi khoe khoang về tay nghề của mình, dệt một túi lưới sợi vàng để buộc mảnh ngọc này."
Gương mặt Hoàng hậu rất bình tĩnh, không thể nhận ra bất cứ tâmt rạng nào. Trong lòng Hồng Trúc thầm mừng rỡ, nghĩ thầm nếu để mình chủ trì việc thẩm vấn, ai mà biết liệu có bị liên lụy vào hay không.
o O o