๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trước đôi giày vải ướt đẫm, tên cắm đầy mà Ngũ Trúc không hề chặn đỡ một lần. Khả năng tính toán tuyệt đối và ý chí mạnh mẽ ấy thực sự không phải của phàm nhân.
Đổi lại bất cứ Đại tông sư nào chắc cũng không thể bình tĩnh như Ngũ Trúc lúc nãy. Bởi vì trên đời này ngoài Ngũ Trúc ra không ai có thể tính toán nhiều việc như vậy trong thời gian ngắn đến thế và đưa ra phản ứng thích hợp nhất chỉ trong chớp mắt.
Vạn tiễn cùng phóng, nhưng một lượt bắn, nhằm bao phủ toàn bộ vùng Ngũ Trúc có thể tránh né. Vì vậy số mũi tên thực sự bắn về phía Ngũ Trúc cũng không nhiều. Nhưng... trên đời này ngoài Ngũ Trúc ra còn ai có thể đưa ra phán đoán như vậy trong hoàn cảnh nguy cấp đến mạng sống?
Không nhiều mũi tên nhắm trúng vào Ngũ Trúc, nhưng dùi sắt trong tay hắn cũng không thể chém bay tất cả mũi tên dày đặc ập tới chỉ trong nháy mắt. Vì vậy tay trái y cũng động đậy, cởi ngay chiếc mũ trên đầu xuống, bắt đầu quay nhanh trong mưa, tạo ra vô số vòng cung nước đẩy bay vô số mũi tên...
Chiếc mũ vỡ tan thành trăm mảnh, rơi xuống đất ướt đẫm kèm theo tiếng lách tách, làm bắn tung vô số mũi tên còn nguyên vẹn.
Ngũ Trúc khó khăn duỗi thẳng năm ngón tay trái, nhìn những mũi tên xuyên thủng cánh tay mình. Khuôn mặt vô cảm bỗng hiện lên một cảm xúc chân thật.
Hơi đau, Ngũ Trúc thầm nghĩ rồi nhẹ nhàng rút từng mũi tên sâu thấu xương, thậm chí xuyên suốt cánh tay trái. Tiếng các mũi tên ma sát xương thịt che lấp cả tiếng mưa nhỏ dần.
Dưới chân thành im phăng phắc, ánh sáng trong veo từ trên bầu trời kinh đô chiếu xuống thân thể đơn bạc của Ngũ Trúc. Hắn chậm rãi nhổ từng mũi tên ra khỏi cơ thể rồi lau vết máu chảy ra, lại tiếp tục bước đi.
Mỗi bước là một loạt tiếng gãy vụn của các mũi tên dưới chân, bởi Ngũ Trúc đang dẫm lên đống tên trước mặt, tiến về phía hoàng cung.
o O o
Lúc này tinh thần chiến đấu của cấm quân đã rơi xuống thấp nhất, thậm chí còn thấp hơn cả khi âm thanh kinh thiên động địa vang lên cách đây một năm. Bởi vì sợ hãi thứ chưa biết tuy kinh khủng nhưng không gì đáng sợ bằng tận mắt thấy quái vật. Họ không biết người vẫn đứng vững trong mưa tên dưới chân thành là ai, vô thức chỉ có cảm giác rằng đó chắc chắn không phải con người, có lẽ là yêu quái!
Hoặc là... thần tiên?
Với kỷ luật nghiêm minh của quân đội, thậm chí khi đối mặt với một Đại tông sư được ngưỡng mộ, họ cũng sẽ không do dự mà dùng mưa tên liên tiếp tiêu diệt kẻ thù của Khánh Quốc. Nhưng hôm nay họ thực sự cảm thấy kinh hoàng, bởi người kia không chỉ thể hiện sức mạnh đáng sợ mà còn khiến họ bàng hoàng trước thái độ lạnh lùng của hắn ta.
Vì thế, khi Ngũ Trúc bước đi giữa đống mũi tên rơi rụng như cỏ mọc um tùm dưới nắng xuân, sắp tới trước cửa cung thì đợt mưa tên thứ hai vẫn không rơi xuống.
Cung Điển tái mặt nhìn người mù ngày càng đến gần, bỗng thấy trong miệng có vị chát đắng. Ngũ đại nhân đã quá gần hoàng thành, cho dù bắn tên thêm lần nữa thì hiệu quả cũng không bằng lúc trước. Lẽ nào sứ mệnh Hoàng đế bệ hạ giao phó mãi mãi không thể hoàn thành?
Trong đời, Khánh Đế chỉ sợ hai thứ, một là cái rương đen kia, hai là Ngũ Trúc đang tiến về hôm nay. Suốt hơn hai mươi năm kể từ huyết án Thái Bình biệt viện, Hoàng đế luôn muốn trừ khử Ngũ Trúc khỏi thế gian này nhưng... cuối cùng vẫn thất bại. Có điều để đối phó với đòn trả thù của Ngũ Trúc, tất nhiên Hoàng đế có kế hoạch riêng.
Phạm Nhàn đã quay về từ Thần Miếu, tất nhiên Ngũ Trúc cũng đi theo trở lại. Khánh Đế chẳng bao giờ hy vọng ông trời ban cho mình điều bất ngờ tốt đẹp gì. Ngài chuẩn bị đối phó Ngũ Trúc không nhiều, vì biện pháp hạn chế Ngũ Trúc vốn ít ỏi, huống hồ bây giờ Khánh Quốc chỉ còn một Hoàng đế già yếu bị thương, vị Đại tông sư Diệp Lưu Vân đã xa vắng...
Trong mắt Khánh Đế, cách duy nhất có thể tiêu diệt Ngũ Trúc là bức tường thành hoàng cung, vô số cấm quân ngăn chặn, cùng một màn lửa trên trời.
Bởi vài năm trước, tại khu đất hoang sau Khánh Miếu, Khánh Đế từng chứng kiến sứ giả Thần Miếu dần tan biến thành vật lạ trong đám cháy, từng nghe tiếng lách tách kinh hoàng – Cung Điển chính là người thực thi kế hoạch của Khánh Đế, nên cấm quân đã chuẩn bị tên lửa và các phương tiện cần thiết những ngày qua.
Nhưng trời cao dường như đã từ bỏ Hoàng đế tại nhân gian vào mùa thu năm Khánh Lịch thứ mười hai. Khi Ngũ Trúc với tâm trạng nặng nề bước đến trước hoàng cung, bầu trời bỗng đổ xuống cơn mưa lớn trăm năm hiếm gặp giữa mùa thu kinh đô.
Trận mưa như trút nước đánh mạnh vào chuẩn bị của Cung Điển, giống như muốn rửa sạch quá khứ của triều đình Nam Khánh, đưa một vị quân vương hùng mạnh về chốn vĩnh hằng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑