๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tất cả các khổ tu sĩ như bị sét đánh, quỳ gối xuống trong mưa, quỳ trước mặt Ngũ Trúc. Họ vốn là lực lượng phòng vệ mạnh nhất của Khánh Đế, nhưng giờ đây không thể không quy phục trước người mù tật nguyền này.
Sứ giả hiện thân giữa nhân gian, phàm nhân nào dám bất kính? Đây là sấm sét trừng phạt từ trời cao giáng xuống Đại Khánh hay sao?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mưa rơi lên những chiếc mũ, các khổ tu sĩ quỳ trên mặt đất ướt át, ngơ ngác chăm chú nhìn vào thiếu niên mù phủ khăn đen giữa đám người. Họ là lá chắn cuối cùng của Khánh Đế, trước đây hơn mười khổ tu sĩ cùng ra tay suýt giết chết Phạm Nhàn và Ảnh Tử, thấy được sức mạnh kinh khủng đến mức nào. Nhưng bây giờ đối mặt Ngũ Trúc, liệu họ có phản loạn hay không?
Hoàng đế đứng dưới hành lang trước điện, mưa phùn bay vào chỗ ngài đang đứng, làm ướt chòm râu của ngài. Đôi mắt ngài nheo lại, ánh mắt dâng lên hàn ý, lạnh lẽo nói: "Vô dụng, một tên phản đồ trong miếu đã khiến các ngươi sợ đến thế ư?"
Thật kỳ lạ, dường như Hoàng đế không lo lắng các khổ tu sĩ sẽ phản bội ngài lúc này. Rất nhiều năm về trước, vị sứ giả từ miếu bước ra, vì xóa sạch mọi dấu vết của Diệp Khinh Mi còn để lại trên đời, đã thỏa thuận điều gì đó với Hoàng đế. Từ đó, các khổ tu sĩ Nam Khánh coi Hoàng đế là người được trời cao lựa chọn.
Giữa người được lựa chọn và sứ giả trong miếu, ít nhất giờ phút các khổ tu sĩ này vẫn im lặng. Họ đã dần già nua, tất nhiên biết lời tiên tri của vị sứ giả năm xưa, biết một sứ giả đã sa ngã, nhưng không rõ người trước mặt có phải vị sứ giả ấy hay không.
Hoàng đế cũng không đoái hoài tới bọn khổ tu sĩ quỳ dưới mưa, chỉ lặng lẽ nhìn Ngũ Trúc giữa màn mưa rồi nói: "Thế gian vốn không có thần. Trẫm không phải... Lão Ngũ, ngươi cũng không phải."
Chân Ngũ Trúc đã bị đập gãy, cố đứng thẳng theo một cách khiến lòng người chua xót. Người từ trong miếu quay trở lại nhân gian, đối mặt thế lực vũ trang hùng hậu nhất, hắn dũng xông lên nhưng vẫn phải trả giá đắt. Hoàng đế nói đúng, ngài không phải thần, nên những năm qua liên tiếp bị phản bội, bị vũ khí không thuộc thế gian này đả thương, thương tích dai dẳng, không còn lực lượng như xưa. Nhưng bây giờ Ngũ Trúc cũng đã ở thời kỳ tàn tạ, bạc nhược nhất.
Hai cường giả tuyệt thế đối đầu, ai thắng ai thua? Huống hồ giờ đây Diệp Trọng đã kéo quân đến, bao vây Ngũ Trúc, liệu hắn có thể phá vây, đâm cây dùi sắt vào cổ họng Khánh Đế?
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng đế hướng về bộ xiêm y bị tàn phá đến cực hạn và cái chân trái chỉ còn dính vào một chút da thịt của Ngũ Trúc. Trong mắt ngài không chút cảm xúc, nhưng lòng thầm suy nghĩ, đến lúc này rồi, sao ngươi vẫn không xuất hiện?
Dần dà, một cảm xúc phức tạp xuất hiện trong mắt Khánh Đế, đó là vẻ tự giễu, bái phục, không cam lòng. Hiện giờ Ngũ Trúc đã rơi vào vòng vây, dù mạnh đến đâu cũng không thể đảo ngược tình thế, nhưng Phạm Nhàn vẫn chưa xuất hiện, thái độ lạnh lùng kiên nhẫn này thật đáng sợ.
o O o
Lúc này Phạm Nhàn trong trang phục thái giám, tuy rất xa cửa chính Thái Cực điện nhưng thực ra lại rất gần, y cẩn thận che giấu bóng dáng, dựa vào trạng thái tâm thần được rèn luyện đến mức tận cùng trong hai năm qua để kiểm soát hơi thở, lợi dụng gió táp mưa sa và tiếng thở nặng nề căng thẳng của đám đông, từ từ tiếp cận.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng đế ho khan, Phạm Nhàn đã xác nhận tin tình báo mật về tình trạng sức khỏe của bệ hạ trên đường nam tiến. Gần một năm không gặp, đứng xa nhìn qua màn mưa, dường như khuôn mặt vị vua hùng mạnh này đã già đi rất nhiều, râu tóc cũng dài thêm, thần thái có vẻ mệt mỏi hơn.
Bệ hạ đã bước xuống từ bệ thờ, nhưng vẫn đứng yên bình tĩnh dưới mái hiên Thái Cực điện, nhìn Ngũ Trúc từng bước tiến lại, vẫn toát lên vẻ uy phong đến nỗi bất cứ ai dám thách thức đều tự động mất đi ba phần tự tin.
Phạm Nhàn chứng kiến tình trạng thương tích của Ngũ Trúc, chưa bao giờ nghĩ ngày hôm nay Ngũ Trúc thúc cũng bị thương nặng đến thế. Giống như trước đây chưa bao giờ nghĩ có người có thể xuyên thủng phòng thủ hoàng cung Nam Khánh, trực tiếp tiêu diệt hàng nghìn quân lính, tiến đến trước mặt Khánh Đế. Ánh mắt y lướt qua cái chân bị gãy của Ngũ Trúc thúc, cố nén nhịp tim đập dữ dội hay cảm xúc hoảng hốt, đau đớn, lo lắng trong lòng, vẫn ẩn nấp trong bóng tối Thái Cực điện, lạnh lùng kiên định chờ thời cơ ra tay.
Ngũ Trúc thúc đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, y vẫn không ra tay, vì biết trước khi bệ hạ và Ngũ Trúc đối đầu chính diện, bất kỳ động thái nào của mình cũng là vô nghĩa. Trận chiến của bậc Đại tông sư, phàm nhân không thể can thiệp, y không muốn phụ lòng trận tử chiến oanh liệt của Ngũ Trúc thúc, nên y phải nhẫn nhịn.