๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Hoàng đế khẽ mở ra, có phần khô héo. Khuôn mặt ngài tái nhợt, đôi mắt vô hồn, không chút cảm xúc, cúi đầu nhìn dùi sắt trong bụng mình, cảm nhận rõ sự mệt mỏi và chán nản vô hạn, chuẩn bị nhổ cây dùi sắt đâm sâu vào bụng ra.
Ngài là người có ý chí mạnh mẽ nhất thế gian, kinh mạch tan nát, nỗi đau tê liệt cũng không thể khiến tinh thần ngài lung lay chút nào, huống hồ là cơn đau trong bụng lúc này. Ngài biết Ngũ Trúc đã bị phế, niềm kiêu hãnh thoáng qua nhưng chỉ còn lại nỗi mệt mỏi vô hạn, bởi vì ngài cảm nhận được vị rỉ sét trong miệng.
Phạm Nhàn vẫn chưa xuất hiện, sự thật này khiến Hoàng đế hơi bàng hoàng, khóe miệng ngài nhếch lên nụ cười tự giễu – Hóa ra tâm hồn đứa con trai này mạnh mẽ hơn ngài tưởng, chính sự mạnh mẽ đó khiến nó lạnh lùng, vô tình nhẫn nhịn đến bây giờ, mặc kệ Ngũ Trúc bị đánh thành tàn phế mà vẫn không xuất hiện.
Trong lòng Hoàng đế lại một lần nảy sinh cảm giác bái phục và tán thưởng đứa con trai này. Dường như ngài cảm thấy đứa con bất hiếu nhất đời ngài lại càng ngày càng giống ngài – giống sự máu lạnh của ngài.
Ngài tưởng Phạm Nhàn đã sớm ra tay, khi Ngũ Trúc ngã xuống lần đầu, hoặc khi chân Ngũ Trúc gãy đôi, bởi vì đó là điều ngài âm thầm chuẩn bị... Nhưng Phạm Nhàn vẫn im lặng, nên ngài cảm thấy hụt hẫng cùng linh cảm không lành.
Lúc này bầu trời trong xanh sau cơn mưa, liệu có phải sắp chứng kiến thất bại cuối cùng của trẫm, và cô ấy muốn dùng đôi mắt của con trai để nhìn thất bại ấy?
Máu tươi ứa ra từ đôi môi vị quân vương mạnh mẽ, trào ra từ bụng ngài. Ngài lại cảm thấy lạnh buốt, nhớ lại chiếc giường êm ái, nữ nhân trong thư phòng rồi tay phải vững vàng nắm lấy dùi sắt, bắt đầu lạnh lùng rút nhẹ ra khỏi cơ thể.
Có câu nói rằng lưỡi dao rút ra từ vết thương là đau đớn nhất. Điều đó áp dụng cho cả cuộc đời lẫn hoàn cảnh hiện tại.
Khi Hoàng đế chậm rãi rút dùi sắt ra, giống như vén màn che đi những vết sẹo đã bị mặt nạ của ngài giấu sâu trong bóng tối bấy lâu. Những vết sẹo mà ngài tưởng đã lành từ lâu lại khiến ngài nhớ lại biết bao người và việc. Đau đớn khiến khuôn mặt tái nhợt của ngài càng trắng bệch hơn, trắng không còn giống người bình thường.
Thậm chí cánh tay vị quân vương cũng dường như không đành lòng để ngài phải chịu đau đớn này, nên trong khoảnh khắc đó, giữa không gian trống trải, bỗng xảy ra một chuyện kỳ lạ và quái dị!
Đó là xương thịt bẻ gãy, hoàn toàn trái với cấu trúc cơ thể, gẫy theo một góc độ kỳ quái... Có phần giống như chân của Ngũ Trúc.
Máu bắn tung tóe dưới ánh nắng ban mai, xương thịt tách rời khỏi cơ thể Khánh Đế, cánh tay trái của ngài bị một lực lượng bí ẩn chặt đứt ngay khớp khuỷu. Cánh tay cụt dưới ánh nắng trong lành bay lên không trung tinh khiết, xoay tròn chậm rãi với vài giọt máu đỏ ở chỗ gãy, nhảy múa, bay lượn mãi...
Rồi tiếng súng vang lên, vọng về trong khoảng sân rộng vắng của hoàng cung.
Tiếng vọng buồn bã, cô độc, như tô điểm cho điệu múa của cánh tay cụt kia.
o O o
Ngoại trừ lần bắc phạt thất bại dưới tay Chiến Thanh Phong, kinh mạch toàn thân tan vỡ chìm trong bóng tối, giây phút này chắc chắn là thời khắc đau đớn và yếu đuối nhất cuộc đời Hoàng đế.
Tiếng súng im lặng hàng chục năm đã vang lên một lần cách đây một năm trong Hoàng cung. Phạm Nhàn im lặng một năm, rồi một lần nữa im lặng một buổi sáng, cuối cùng bóng dáng Phạm Nhàn cũng xuất hiện bên cạnh Hoàng đế.
Mắt thấy Ngũ Trúc bị đánh thành phế nhân, Phạm Nhàn vẫn không ra tay, phải nén xuống nỗi đau đớn dường nào? Nhưng khi xuất hiện, y chọn thời điểm tuyệt vời nhất, xuất hiện ở vị trí tuyệt vời nhất, ngay bên cạnh Hoàng đế!
Chỉ cần thời gian một cái búng tay!
Hơn hai mươi năm khổ tu sau khi chuyển sinh, tiến bộ giữa lằn ranh sinh tử trên cánh đồng, ý chí kiên cường trong hoàn cảnh tuyệt vọng ở Tuyết Cung, những suy nghĩ dưới gốc cây xanh, những trải nghiệm trong cánh đồng tuyết, thiên địa nguyên khí tạo hóa, sinh tử, ly biệt, va chạm giữa yếu đuối và mạnh mẽ, tham cái sống và ghét cái chết của cả một đời người, nỗi đau của mùa thu và mưa thu, tất cả đều hội tụ thành một cảm giác, một khí thế, bùng phát từ trong thân thể Phạm Nhàn.
Không kiếm, không tên, không dao găm, không khói độc, không mưu mẹo, không Tiểu Thủ Đoạn, không Đại Phách Quan, vươn tay không dựa vào đường kiếm, luyện công không theo lối Thiên Nhất, Phạm Nhàn vứt bỏ tất cả, chỉ biến mình thành một làn gió, một luồng ánh sáng mờ ảo, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, đem toàn bộ sức mạnh của mình tập trung qua ngón tay và lòng bàn tay, đâm thẳng vào thân thể đang bị thương nặng của bệ hạ!
Chân khí hùng hồn bá đạo không tiếc làm tổn thương kinh mạch, hết sức mạnh mẽ trong cơ thể, mang theo thái độ quyết tâm, với tốc độ vượt khỏi khả năng của bản thân, hung hăng truyền ra bên ngoài.