๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hồng Trúc?" Lý Thừa Bình hơi nhíu mày , thử gọi.
"Vâng, thưa Hoàng đế bệ hạ." Người quản gia hơi cứng người, quay lại cung kính cúi chào.
Lý Thừa Bình nhìn hắn chằm chằm, rất lâu mới thốt lên: "Khi tiên sinh rời khỏi kinh đô, chỉ nói với trẫm muốn đưa ngươi đi, trẫm vẫn thắc mắc không hiểu, không ngờ ngươi lại có thể ở bên cạnh tiên sinh suốt thời gian qua."
Trong lòng Hoàng đế trăm mối tơ vò, nhưng trong Phạm trạch hắn không nói thêm, chỉ phất tay ra hiệu cho Hồng Trúc dẫn đến khu nhà bên.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế Nam Khánh cải trang tuần tra, cũng chẳng ở lại bên bờ Tây Hồ quá lâu, chỉ ba ngày sau khi tiến hành hai cuộc đối thoại vô ích với Phạm Nhàn, Hoàng đế Lý Thừa Bình và Diệp Hoàn đã rời khỏi Phạm trạch bên Tây Hồ, thẳng tiến về phía Tô Châu.
Toàn bộ triều đình Nam Khánh, chỉ có vài đại thần cấp cao biết Phạm Nhàn đang ẩn cư bên Tây Hồ. Tiết Thanh, người vẫn đảm nhiệm chức Tổng đốc Giang Nam tất nhiên cũng biết. Sau khi lên ngôi, Lý Thừa Bình đã luân chuyển các Tổng đốc bảy khu vực, nhưng vẫn chưa động chạm tới khu vực Giang Nam. Một phần vì Giang Nam là địa điểm quan trọng của Khánh Quốc, phần khác có lẽ là muốn dùng Tiết Thanh, một nhân vật có thực lực để kiềm chế Phạm Nhàn đang ẩn cư.
Trong tiếng vó ngựa, nét mặt Lý Thừa Bình rất bình tĩnh, sau một hồi im lặng bỗng nói: "Khi trước tiên sinh đưa Hồng Trúc ra khỏi cung, trẫm còn tưởng như lời đồn, Hồng Trúc là thái giám mà tiên sinh căm ghét nhất, trong lòng còn không muốn thấy... Giờ mới phát hiện, hóa ra Hồng Trúc... là người của hắn."
Lý Thừa Bình hơi nhíu mày , không còn gọi tiên sinh mà trực tiếp xưng hô, có lẽ việc bại lộ thân phận Hồng Trúc khiến vị quân vương mạnh nhất trên danh nghĩa này cảm thấy bất an và tức giận.
"Ai ngờ được, hắn lại giấu nhiều người trong cung như vậy, chẳng trách năm đó hắn ta có thể tới lui cung cấm, việc gì trong cung cũng không lọt qua mắt hắn ta, ngay cả Phụ hoàng cuối cùng cũng thất bại dưới tay hắn."
Diệp Hoàn im lặng bên cạnh, tất nhiên hắn hy vọng Hoàng đế ra lệnh triều đình tấn công triệt để thế lực bóng tối của Phạm Nhàn. Nhưng những năm qua, Diệp Hoàn nhận ra rõ ràng Phạm Nhàn dù đã lui về ẩn dật nhưng vẫn nắm ảnh hưởng lớn tới Nam Khánh cũng như thiên hạ. Trong tình thế này, muốn thanh trừng bên kia là điều gần như không thể.
Lý Thừa Bình trên lưng ngựa bỗng thở dài, nói: "Trẫm biết ngươi muốn nói gì, khỏi phải nói nữa. Từ nhỏ trẫm theo học tiên sinh, hiểu tính cách của hắn. Mẫu hậu cũng tuyệt đối không cho phép trẫm có suy nghĩ khác."
Hắn liếc nhìn Diệp Hoàn, nghĩ bụng trong triều chỉ có người này có thể trợ giúp mình. Còn tiên sinh, làm sao y có thể đến phù trợ mình? Chỉ mong y đừng gây ra chuyện lớn nữa là được.
Có phần không cam lòng sao? Thật may, Lý Thừa Bình đã lên ngôi lâu rồi nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác e ngại, sợ hãi, biết ơn và... ngưỡng mộ tiên sinh thuở nhỏ. Những cảm xúc này rất phức tạp, nên ánh mắt hắn lúc này cũng rất phức tạp, ngắm cảnh xuân đông nam qua hàng cây bên đường, hắn thốt lên: "Nếu không có tiên sinh, trẫm cũng không thể ngồi vào chiếc ghế này."
Ngoại trừ các quan văn trong triều vẫn còn căm phẫn sâu sắc với Phạm Nhàn, thực ra dân chúng khắp thiên hạ không có quá nhiều oán hận đối với y. Những thứ mang dấu ấn "Hàng" chân ghế, trên đường phố, khắp nơi đều khắc một chữ "Hàng" lớn - Hàng Châu hội.
o O o
Cuộc sống bên Tây Hồ rất thoải mái, Phạm Nhàn đã trải qua nhiều năm bình yên, chỉ là năm nay sự yên ả bị xáo trộn bởi chuyến viếng thăm đột ngột của Hoàng đế. Tâm trạng y dường như cũng thoát khỏi tình trạng bình lặng vô sở bận tâm. Ngay sáng sớm sau khi Lý Thừa Bình rời đi, y dạo bước trong vườn dưới làn sương mới tinh.
Đôi trẻ đã lớn, bắt đầu học tập, nay chăm chỉ luyện chữ với Tư Tư. Hồi ở Đạm Châu, Tư Tư từng thay Phạm Nhàn sao chép nhiều bản Thạch Đầu Ký, chữ nhỏ viết rất đẹp, Phạm Nhàn không lo lắng, chỉ thấy thương các con phải dậy sớm.
Lâm Uyển Nhi đi tới từ phía sau, khoác lên vai y một áo choàng mỏng, nói: "Cẩn thận cảm lạnh đấy."
"Hôm qua chơi mạt chược tới mấy giờ đấy?" Phạm Nhàn liếc xéo cô, đùa cợt. Giờ Tư Tư phụ trách dạy học cho các con, còn Lâm Uyển Nhi ngoài việc đôi lúc xem sổ sách Hàng Châu hội, không còn việc gì làm, nên lao vào chơi mạt chược một cách say mê.
"Mọi người trong nhà chơi kém quá, chơi vài ván là tan." Lâm Uyển Nhi cười đáp. Giờ đây cô cũng đã là một thiếu phụ hơn hai mươi, nhưng nụ cười vẫn mang nét ấm áp trong trẻo, đôi mắt to vẫn sáng ngời không vướng bụi trần.
"Đợi lão nhị về sẽ xem hắn trừng trị nàng thế nào đây." Phạm Nhàn cười nói.
"Nói tới Tư Triệt, hôm qua bên Ngư Tràng đến, mang theo tin nhắn của phụ thân. Lúc đó Hoàng đế bệ hạ đang nói chuyện với chàng nên thiếp không dám làm phiền."
Người từ Ngư Tràng chính là Hổ Vệ áo đen theo hầu cựu Thượng thư bộ Hộ Phạm Kiến nhiều năm, là thân tín đáng tin cậy nhất trong Phạm tộc. Nghe vậy, Phạm Nhàn hơi nhíu mày hỏi: "Bên phụ thân có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là dặn qua một thời gian nữa chúng ta quay về Đạm Châu một chuyến, tổ mẫu nhớ chàng, Tư Triệt cũng từ Thượng Kinh thành trở về, chắc không kịp ghé Hàng Châu." Lâm Uyển Nhi nhẹ giọng đáp.