๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nhiều năm không tới, nơi này vẫn không thay đổi." Lý Thừa Bình xuống ngựa, sắc mặt bình tĩnh. Cổng viện đã mở từ lâu, chuẩn bị sẵn sàng đón chờ bệ hạ cải trang đến thăm. Đứng trước khoảng sân rộng quen thuộc, Hoàng đế Nam Khánh sửa sang y phục rồi bước vào.
Trạch viện bên Tây Hồ này mặt hồ lưng núi, phía sau là khoảng thanh tịnh, không có quá nhiều cảm giác ẩm ướt mốc meo của núi rừng, gió nhẹ từ mặt hồ thổi vào rừng cây xuyên qua khu trạch viện, khiến cho tiếng nói chuyện trong thư phòng phía sau cũng trở nên dịu dàng.
"Tiên sinh, mấy năm qua hoàn toàn nhờ tiên sinh âm thầm ủng hộ..."
"Tiên sinh, trẫm có chỗ không rõ..."
"Tiên sinh...”
o O o
Người được Hoàng đế Nam Khánh Bình gọi là tiên sinh đã im lặng rất lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: "Nếu đế vương đã tới, vậy hãy nghỉ ngơi tại Tây Hồ một thời gian, cảnh trí Giang Nam đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu, tốt hơn nhiều so với mùa hè nóng bức mùa đông giá lạnh ở kinh đô."
Giọng nói của Lý Thừa Bình cũng im lặng rất lâu, mang chút uất ức rất nhẹ: "Tiên sinh à, trẫm... dù sao vẫn là quân vương của một nước."
"Bệ hạ, ta rất rõ điều đó, nhưng... ta đã không còn là bầy tôi của Khánh Quốc từ lâu rồi, phải không?"
"Tiên sinh à, cuối cùng thì tiên sinh cũng phải cho triều đình một lời giải thích về việc Nội Khố. Giờ Giám Sát viện đã tìm ra tung tích của ngôi làng đó, trẫm thân là quân vương, không thể làm ngơ được."
"Bệ hạ, nếu có quan lớn nào tức giận về việc này, cứ gửi họ đến tìm ta, ta không ngại cho họ biết Nội Khố kia thuộc về họ nào."
Cuộc đối thoại đi vào ngõ cụt. Thư phòng có một cửa sổ mở hướng ra sân, cửa kính, Phạm Nhàn ngồi bên dưới khung cửa, rời mắt khỏi khuôn mặt Lý Thừa Bình, hơi híp mắt lại, nhìn về phía gốc hoa đào trong sân.
Đã qua nhiều năm, Phạm Nhàn cũng biến mất khỏi thiên hạ nhiều năm, thậm chí đã biến mất khỏi các cuộc bàn tán trên phố phường, không nghi ngờ gì, có lẽ đã có rất nhiều người quên mất Thi Tiên, quyền thần, cũng như kẻ phản nghịch cuối cùng của triều đình Nam Khánh. Nét mặt y không có nhiều thay đổi, thời gian vài năm không đủ để in thêm nét tàn phai lên đôi mắt và mái tóc, vẫn thanh thoát và bình thản như ngày nào.
Lý Thừa Bình liếc nhìn y, chậm rãi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, không che giấu vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Diệp Hoàn vẫn đứng bên cạnh, híp mắt lại nhìn người như lão nông kia, trán cũng dần cau lại. Đã nhiều năm không gặp, dù ngầm biết y sống yên ổn trên đời, Diệp Hoàn vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
Một tên phản thần ám sát Tiên Đế còn được sống yên ổn trên đất Nam Khánh! Sự thật vô lý này khiến Diệp Hoàn khó kiềm chế cơn thịnh nộ, nhưng hắn hiểu đây chưa phải lúc phát tác. Dù vậy, hắn vẫn lạnh lùng nói: "Tiểu Phạm đại nhân, trước mặt Hoàng đế bệ hạ, tốt nhất nên giữ phận thần tử."
Phạm Nhàn quay đầu lại, mỉm cười, không nói gì thêm, bởi hắn hiểu tính khí của Diệp Hoàn, cũng biết vị thế của người này trong triều đình hiện tại, và rõ nguyên nhân sâu xa khiến Diệp Hoàn căm ghét mình. Bổn phận thần tử ư? Nếu hắn thực sự coi mình là bầy tôi trung thành của Nam Khánh suốt đời, đâu đến nỗi gây ra những chuyện ngày ấy.
Không chỉ Diệp Hoàn, phần lớn quan lại trung thành của Nam Khánh đều căm phẫn Tiểu Phạm đại nhân đã biến mất kia. Để dập tắt cơn thịnh nộ này, triều đình Nam Khánh đã phế truất họ Phạm, tịch thu toàn bộ tài sản nhà họ Phạm, không đưa vào quốc khố mà giao cho Tĩnh Vương phủ quản lý.
Bởi Hoàng đế bệ hạ sinh ra từ Liễu Quốc công phủ, nên phía hẻm Quốc Công không bị ảnh hưởng. Họ Phạm đa phần đã rời khỏi kinh đô, tài sản bị tịch thu giao cho Tĩnh Vương phủ quản lý nhằm bịt miệng đa số quan lại, chứ không thực sự gây tổn hại gì đến Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn mỉm cười thật ôn hòa, chân thành nói với Lý Thừa Bình: "Đã lâu không gặp Hoàng đế bệ hạ, dù bận triều chính nhưng xin hãy ở lại vài ngày."
Y hoàn toàn bỏ ngoài tai lời Diệp Hoàn, đây là thái độ tự tin lạnh lùng của y.
Lý Thừa Bình gượng cười nói: "Cũng tốt, lâu rồi không gặp Thần tỷ tỷ và cặp nhóc nghịch ngợm kia."
Phạm Nhàn cũng mỉm cười, nói: "Chắc lúc này Thục Ninh và thằng nhóc Lương đang luyện thư pháp với Tư Tư, bệ hạ đi trước, ta thay bộ y phục khác rồi đến liền." Y cười khổ nói: "Hiện giờ mỗi ngày chỉ thích ngủ nướng, mới vừa rời giường, thật là thiếu lễ độ."
o O o
Hoàng đế Nam Khánh Lý Thừa Bình cùng danh tướng Khánh quân Diệp Hoàn giống như hai vị khách bình thường rời khỏi thư phòng, Phạm Nhàn không tự mình tiễn khách. Cách đối xử này thật khiến người ta khó hiểu. Nhưng Lý Thừa Bình vẫn giữ im lặng, không thể hiện vẻ phẫn nộ, bởi cuộc đối thoại trong phòng đã nói rõ thái độ của Phạm Nhàn.
Quản gia của Phạm trạch ở Tây Hồ khiêm tốn dẫn đường phía trước, quản gia này gương mặt thanh tú, trông có cảm giác thân thiện và gần gũi, chỉ có vài vết sẹo mụn hơi đáng tiếc, nhưng nụ cười ấm áp trên mặt khiến ít người chú ý đến điều đó.
Đi trên lối đi bằng đá uốn lượn trong trạch viện, Lý Thừa Bình nhìn bóng lưng người dẫn đường, bỗng hơi nhíu mày , cảm thấy bóng lưng này có vẻ quen quen, hơn nữa cách ứng xử trước đó rất có phong cách cung đình, khiến Hoàng đế liên tưởng đến một nhân vật không mấy quan trọng.