๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Xuân, gần hết xuân.
Trên vách đá ngoài thành Đạm Châu, Phạm Nhàn cầm tay mềm mại của Thục Ninh, đứng nhìn mặt biển quen thuộc. Thục Ninh thấy vẻ lo âu thoáng qua trên mặt phụ thân, ngây thơ nói: "Phụ thân, có vẻ phụ thân không thích bài hát của Tang di, hay là con hát một bài cho phụ thân nghe nhé?"
"Được, hát Cầu Vồng đi, cha đã dạy con rồi."
Thục Ninh lúng túng nói: "Nhưng tiếng nước ngoài rất khó học, đại bá tìm trong Đông Di thành đã lâu mà vẫn không kiếm được thầy dạy."
Phạm Nhàn cười nhẹ, nói: "Vậy thì không cần hát nữa."
Ngài nhìn bé gái bên cạnh, chợt nhớ đến cô bé tóc vàng ngày xưa trong thành Đạm Châu, cũng nhớ lại nói của Hoàng đế bệ hạ trước lúc lâm chung, y im lặng không nói, có phần nhớ thương muội muội không rõ ở nơi nào.
o O o
"Ngươi không thể theo ta mãi được." Tiểu thư nhà họ Phạm gương mặt lạnh lùng, lúc này ăn mặc như một lang y, sau lưng đeo rương thuốc, bước đi trong sơn dã hoang vắng. Cô nhìn Lý Hoằng Thành phía sau dáng vẻ như kẻ lang thang, lạnh lùng nói: "Nhu Gia đã sinh đứa con thứ hai rồi, ngươi vẫn chưa về phủ làm cữu cữu. Hơn nữa, Tĩnh Vương gia nghĩ gì, há chẳng lẽ ngươi không biết?"
Lý Hoằng Thành tháo nón rơm trên đầu xuống, quạt gió vài cái, nhìn Phạm Nhược Nhược dưới gốc cây, cười đầy vô lại đáp: "Phụ vương muốn sinh con thì tự đi mà sinh, ta đâu có thời gian."
"Ngươi còn định theo ta đến bao giờ?" Phạm Nhược Nhược cắn môi, nhìn hắn với vẻ bực bội.
"Đã theo đến năm thứ năm rồi, dù có thêm năm năm nữa cũng có sao đâu?" Thế tử Tĩnh Vương Lý Hoằng Thành, cầm dây cương con ngựa còn ốm mệt mỏi hơn cả chính mình, mỉm cười đáp lại.
Phạm Nhược Nhược không nói gì thêm, hạ tấm màn che trên nón lá xuống, bước đi về phía ngôi làng đang tỏa khói trắng dưới chân núi, chỉ thỉnh thoảng trong lòng cô nghĩ, đã quen với việc cái gã này đi theo bên cạnh rồi, thôi thì cứ để mặc gã đi theo vậy.
o O o
Bàn tay Phạm Nhàn nắm Thục Ninh, đầu ngón tay chạm phải một chuỗi hạt trơn mượt, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện đó là chuỗi hồng ngọc mà Hải Đường từng tặng con gái mình cách đây rất nhiều năm, thấy vật nhớ người, Phạm Nhàn không khỏi chợt ngẩn ngơ.
"Bao giờ Đóa Đóa a di bao giờ mới đến thăm con?" Phạm Thục Ninh có suy nghĩ chín chắn hơn tuổi, thấy thần sắc phụ thân, cũng đoán ra ý nghĩ của y, vô cùng thông cảm hỏi, dù sao lúc này cả hai người mẹ đều không ở bên cạnh, sẽ không ai quan tâm đến chuyện này.
Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Chờ cô ấy mệt mỏi trên thảo nguyên, tất nhiên sẽ về thăm con."
Đúng vậy, Hải Đường đã quay trở lại thảo nguyên, không biết bao giờ sẽ trở về. Còn Hoàng đế và Tư Lý Lý ở Bắc Tề thì sao? Nha đầu tên Hồng Đậu Phan kia thế nào? Nghe nói sang năm sẽ chính thức phong Công chúa, nhưng mấy năm qua Hoàng đế Bắc Tề vẫn không con, triều đình hơi rối ren, không biết nữ Hoàng đế kia sẽ ứng phó thế nào? Liệu có tìm mình mượn giống nữa không? Phạm Nhàn tuyệt đối không chú ý tới loại hy sinh đó.
Nghĩ đến cảnh trong Kiếm Lư, trong xe ngựa, ánh mắt Phạm Nhàn dịu lại, nói: "Thục Ninh, có muốn đi dạo Thượng Kinh thành không? Sau đó ta dẫn con đi thảo nguyên? Đợi con lớn hơn chút, chúng ta sẽ ra biển."
"Dạ được ạ!" Thục Ninh hớn hở đáp.
Ánh mắt Phạm Nhàn dừng trên mặt biển dưới vách đá, bỗng thấy một chiếc thuyền đang tiến về cảng, trên sàn thuyền có một người cầm cờ xanh, đứng vững trong gió biển mãnh liệt, tiêu sái như ý.
Vương Thập Tam Lang đến rồi, thân thể Phạm Nhàn hơi cứng lại, đôi mắt ươn ướt, trong lòng trào dâng cảm kích. Thập Tam Lang từ phương bắc trở về, có nghĩa Ngũ Trúc thúc dưỡng thương trên Đại Đông sơn cũng sắp trở lại, Phạm Nhàn thật sự nhớ cái tấm vải đen ấy.
Để che giấu nước mắt trước mặt con gái, Phạm Nhàn quay đi, nhìn về phía thành Đạm Châu bên kia biển, nhìn những ngôi nhà dân, nhớ lại thời gian từng ở đây, lại nghĩ đến cuộc sống sau khi rời Đạm Châu, không khỏi im lặng.
Trong thành Đạm Châu xa xa, Đông Nhi không còn bán đậu hũ, Đại Bảo ngồi trước cửa nhà đưa mắt ăn đậu phụ của nữ nhân qua lại, cửa hàng tạp hóa vẫn đóng, trên hiên gần biển không phơi đồ, cũng chẳng ai bảo sắp mưa, vì thực sự trời không mưa.
Có rất nhiều người đã ra đi, nhưng vẫn còn rất nhiều người ở lại, có rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng càng nhiều thứ vẫn giữ nguyên.
Phạm Nhàn ngồi xuống, bế con gái vào lòng, nhẹ nhàng đong đưa. Thục Ninh lim dim mắt nhìn làn sóng trên biển và con thuyền đang tiến dần lại gần, đột nhiên hỏi: "Phụ thân, rốt cuộc nãi nãi của con là người như thế nào vậy ạ?"
Phạm Nhàn giật mình, rất lâu không có phản ứng. Trong lòng y, Diệp Khinh Mi vẫn mãi là một thiếu nữ lạnh lùng, thông minh xinh đẹp như thiếu nữ bước ra từ tiên cảnh, hình ảnh cô gái trong bức họa vẫn mãi là thiếu nữ áo vàng, nhưng không ngờ giờ phút này con gái lại gọi Diệp Khinh Mi là nãi nãi.
"Nãi nãi của con... là tiểu tiên nữ lẻn xuống trần gian chơi đùa." Phạm Nhàn đùa vui với con gái: "Chơi chán, chơi mệt rồi bèn trở về tiên cảnh, trần thế không tìm thấy đâu."
Phạm Thục Ninh cười khúc khích: "Phụ thân lừa người! Mọi người bảo phụ thân là Thi Tiên, nếu nãi nãi về trời, tại sao phụ thân không về?"
Phạm Nhàn gãi đầu, chợt nhớ lời Hoàng đế bệ hạ ban tên họ cho mình cách đây nhiều năm, cười đáp: "Có lẽ vì ta với nãi nãi của con có nhiều suy nghĩ khác biệt. Ta chỉ là phàm nhân tầm thường, dù đi đến đâu cũng không có gì thay đổi nhiều."
Gió biển thổi qua khuôn mặt, xua tan nụ cười ngại ngùng chớm nở của y. Sau giây phút trầm ngâm, y nhẹ giọng: "Cuộc đời ta chẳng qua là... đến chỗ nào, an cư chỗ đó." (Ký lai chi, tắc an chi - ý nghĩa tên chữ của Phạm Nhàn.)
Cha con nhìn nhau cười, quay ra ngắm biển lớn, xuân về hoa nở.