๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bây giờ dưới chân hai người là con đê mênh mông bất tận, đây chính là thành tựu của Dương Vạn Lý trong một năm qua. Mỗi khi nhìn chỗ đá vuông vức đất vàng, nhìn dòng sông bị thuần phục dưới đê, trong lòng hắn luôn tràn đầy tự hào và hãnh diện. Ngay cả chiếc áo vá trên người, gương mặt nám đen, đều trở thành một loại dấu ấn vinh quang.
Dương Vạn Lý hiểu rõ, để đạt được lý tưởng cuộc đời, chỗ dựa của hắn chính là hai cha con Lão Phạm Thượng thư và Tiểu Phạm đại nhân. Họ luôn chăm sóc dìu dắt hắn một cách tận tâm. Vì vậy, khi môn sư đến, Dương Vạn Lý vừa mừng rỡ vừa lo lắng, và đã nói ra những lời vừa rồi.
Mọi người đều biết khi Phạm Nhàn về kinh đã từng bị tập kích. Dương Vạn Lý rất lo lắng về sức khỏe của môn sư mình.
Phạm Nhàn lắc đầu, nhìn dòng sông dưới chân và nói: "Không sao, ngươi đừng đề cao ta quá mức. Ta là người lười biếng, sẽ không vì bận bịu chính sự làm hại đến cơ thể mình... Về vấn đề ở Giang Nam, Minh gia đã bị nắm chỗ bảy tấc từ lâu, bọn chúng khó mà chống cự nổi. Có điều, nếu muốn tiêu diệt chúng chỉ trong một đợt, thật ra vẫn khá khó khăn."
Tới giờ đương nhiên Dương Vạn Lý có thể hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói đó. Tiêu diệt Minh gia không khó, điều quan trọng là những thành viên của hoàng tộc đứng sau Minh gia. Nếu không phải Phạm Nhàn cân nhắc đến tình hình trong cung, Minh gia đã sớm bị y ăn sạch.
Phạm Nhàn mỉm cười, không nói rõ tình hình cụ thể, chỉ an ủi: "Lần này trở về kinh cũng có nhiều thành quả. Mặc dù bệ hạ chưa quyết định cải tổ hệ thống quan lại, nhưng việc thay máu trong triều đình đã bắt đầu... Chắc ngươi đã thấy tên của Thành Giai Lâm trên thông báo."
"Đúng vậy, Giai Lâm huynh là người đầu tiên trong bốn người chúng ta trở về nhậm chức." Dương Vạn Lý vui vẻ nói. Việc điều tra vụ ám sát Phạm Nhàn kết thúc một cách khó hiểu, nhưng Hoàng đế Khánh Quốc lại lợi dụng cơ hội này đuổi một số lão già đi, đưa rất nhiều người mới vào trong triều đình. Trong Phạm Môn Tứ Tử, Thành Giai Lâm vốn là người ít tiếng tăm nhất lại gặp thời, được đề bạt vượt cấp, giờ đã trở thành Viên ngoại lang của bộ Lễ ,là một trong những đối tượng được triều đình chú trọng bồi dưỡng.
Phạm Nhàn nhìn hắn một cái rồi cười nói: "Trong bốn người các ngươi, Giai Lâm luôn là trung dung nhất, không nói năng nhiều, chính vì vậyhắn lại thuận lợi hơn Quý Thường một chút... Tất nhiên, vấn đề của Quý Thường cũng do ta gây ra, nếu ta không gọi hắn đến Giao Châu, hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh bế tắc hiện nay, chỉ mong hắn đừng trách ta."
Dương Vạn Lý lắc đầu: "Thầy nói gì thế? Quý Thường cũng đã viết thư kể cho ta về việc ở Giao Châu. Sự việc quan trọng, chỉ có Quý Thường mới xử lý được."
Phạm Nhàn gật đầu, nếu bốn người đã hiểu nỗi khổ tâm của mình, thế thì không cần phải giải thích gì thêm.
Hai người đi dọc theo bờ đê mênh mông, hướng về phía hạ du, vừa tản bộ vừa bên trò chuyện phiếm. Phạm Nhàn nhắc nhở: "Chuyện của ngươi trong nha môn Hà Vận, ta biết rất rõ, triều đình cũng biết rất rõ. Bây giờ biệt danh Vạn Lý liều mạng của ngươi đã vang vọng tới tận trong cung, điều này rất có lợi đối với tương lai của ngươi... có điều, ngươi nên ghi nhớ lời khuyên của ta năm xưa, trong công việc tu sửa đê điều, những gì ngươi biết thì cứ nỗ lực thực hiện; những gì ngươi không rành thì đừng chỉ đạo bừa bãi."
Dương Vạn Lý mỉm cười đáp: "Đã ở trên bờ đê một năm, những gì trước kia không biết, giờ cũng đã hiểu thêm phần nào."
Phạm Nhàn nhìn anh không đồng tình và nói: "Công tác sửa sông là việc lớn, thậm chí còn quan trọng hơn cả chiến sự ở biên giới Tây Hồ và Bắc Triều. Nếu chỉ hiểu biết một chút... Lời nói tự tin như ngươi, dựa vào cái hiểu biết ít ỏi đó sao?"
Dương Vạn Lý lập tức hiểu ra. ngại ngùng tiếp nhận lời giáo huấn.
"Chỉ một năm thôi, tất nhiên không thể chấm dứt được nạn lụt.” Phạm Nhàn đột nhiên nhíu mày nói: “Đây là công việc của mười năm, thậm chí là trăm năm. Dân chúng sống bên bờ Đại Giang này bao nhiêu năm thì cần tu sửa cần bấy nhiêu năm. Ngươi phải biết kiềm chế, không được tự mãn... phải cam chịu tịch mịch mới là chân lý."
"Vâng thưa thầy."
"Nhưng cũng nên chú ý bồi dưỡng vài thuộc hạ và chuyên gia đắc lực." Phạm Nhàn thành khẩn nói: "Mặc dù ngươi có lòng muốn tạo phúc cho muôn dân, nhưng nếu ngày ngày phải đối mặt với gió táp mưa sa, thân thể ngươi cũng khó lòng chịu đựng. Đến lúc bồi dưỡng được những thuộc hạ đắc lực, không nên tiếp tục ở lại nha môn Hà Vận, về kinh đô nghiêm túc làm việc cho ta."
Dương Vạn Lý giật mình, vội vã phân bua: "Thưa thầy, ta không muốn trở về kinh đô, nơi đó còn phức tạp hơn cả trên đại đê... Hơn nữa, ta đã quen với việc khổ cực, không sợ khổ nữa."