๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Kinh thành tất nhiên là rắc rối, nhưng nếu ngươi muốn thực hiện mục tiêu của mình thì nhất định phải trở về kinh thành!" Phạm Nhàn quả quyết nói: "Chuyện này không liên quan gì đến khả năng chịu khổ của ngươi, ta còn mong ngươi sẽ sống thêm nhiều năm nữa... Ngươi đã đến tuổi này mà vẫn chưa có thê tử, nếu tin này lan truyền ra thì sẽ ra sao?"
Dương Vạn Lý rầu rĩ không dám phản đối. Nhắc đến cũng thật kỳ diệu, mặc dù Phạm Nhàn còn trẻ tuổi hơn cả bốn môn sinh của mình, nhưng trong hai năm qua, mỗi khi họ gặp nhau, Phạm Nhàn đều lên giọng môn sư giáo huấn bọn họ, mà bọn họ càng ngày lại càng quen với điều đó. Có lẽ đây chính là “cư di thể, dưỡng di khí”.
(Cư di thể, dưỡng di khí: ý chỉ địa vị và hoàn cảnh có thể thay đổi khí chất con người, tu dưỡng hoặc hàm dưỡng có thể thay đổi tố chất con người.”
.o O o.
Mấy ngày sau, Phạm Nhàn vẫn lưu lại tại Dĩnh Châu, phần lớn thời gian đều ở trên bờ đê chỉ dẫn cho Dương Vạn Lý, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc được nha môn Tổng đốc Hà Vận mời đến dự tiệc. Nếu là quan viên bình thường thì Phạm Nhàn có thể thoái thác, nhưng lần này Tổng đốc Hà Vận đích thân đến mời, thể diện cỡ này thật sự không cách nào từ chối.
Lý do Tổng đốc mời Phạm Nhàn rất đơn giản, thứ mà nha môn Tổng đốc Hà Vận đang thiếu chính là bạc, còn Phạm Nhàn đứng đầu Nội Khố lại có rất nhiều bạc. Trong một năm qua, nha môn Tổng đốc Hà Vận đã tu sửa đê điều rất thuận lợi, được Hoàng đế khen ngợi, chính là vì Phạm Nhàn đã âm thầm ủng hộ, đứng ra hậu thuẫn bằng vô số tiền bạc cho nha môn này, Tình nghĩa cỡ đó làm sao Tổng đốc không cảm kích cho được.
Điều khiến cho Dương Vạn Lý thấy kỳ quái là vì sao môn sư vẫn cứ ở lại tại Dĩnh Châu. Khâm sai đại nhân của khu vực Giang Nam, đương nhiên có quyền kiểm tra tu sửa đê điều, nhưng cứ xem thái độ của Phạm Nhàn, có vẻ như y chuẩn bị ở lại đây cả nửa tháng.
"Thưa thầy, chẳng lẽ ngài không định đến Tô Châu hay sao?" Một ngày nọ, Dương Vạn Lý đánh bạo hỏi.
"Không vội, chờ thêm chút nữa."
Phạm Nhân mỉm cười. Kinh đô của Khánh Quốc nằm ở phía bắc, Tô Châu ở phía đông. Bây giờ y đang ngồi vững vàng tại Dĩnh Châu, thờ ơ lạnh nhạt trước những sự kiện sắp diễn ra ở hai nơi, như một phu khuân vác gánh hai quả mãng cầu gai, vừa vặn đặt đòn gánh trên vai mình mà không lo sợ bị quả mãng cầu gai đâm vào đùi.
Y đang chờ sự việc ở Tô Châu có tiến triển trước, sau đó đợi sự tình ở kinh đô bùng nổ. Dĩnh Châu chính là nơi tốt nhất để xem trò vui. Bởi vì mặc dù trong mắt các quan viên trong thiên hạ, y cực kỳ đáng nghi ngờ, nhưng trong thời điểm nhạy cảm này y vẫn phải tránh xa mọi nghi vấn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khải Niên tiểu tổ trong Giám Sát viện tại Giang Nam Sát có hai nhân vật dẫn đầu: một là Tô Văn Mậu - người quản lý sản xuất trong tam đại phường Nội Khố tại Mân Bắc, còn một người là Hồng Thường Thanh - đang theo dõi mọi động tĩnh của Minh gia trong Nội Khố Chuyển Vận ti ở Tô Châu.
Động tác nhắm vào Minh gia đã được bố trí từ một năm trước, còn thật sự ra tay cũng đã bắt đầu từ nửa năm trước. Một mặt Chiêu Thương tiền trang ra sức cung cấp bạc cho Minh gia để duy trì tuyến đường buôn bán và nhu cầu hàng ngày của họ, một mặt lại bắt đầu khích bác Minh Lan Thạch mở rộng sang con đường kinh doanh mới. Đồng thời, Chiêu Thương cũng đã hạ thủ với Minh lục gia chỉ thích đấu vật... Vị Minh lục gia đần độn kia, chỉ biết Thương tiền trang đã cho mình mượn rất nhiều bạc để tiêu xài, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng cổ phần của mình trong Minh gia đã trở thành mấy tờ khế ước trong Chiêu Thương tiền trang từ lâu.
Tất cả những việc này đều được tiến hành một cách công khai, vì ngay cả khi Chiêu Thương tiền trang đòi nợ, với thực lực hùng hậu của Minh gia, hàng hóa trong tay có thể cầm cố, tiền bạc lưu thông hàng ngày, cộng thêm sự hỗ trợ từ phía Thái Bình tiền trang, họ vẫn có thể ứng phó, chứ không cần phải bị ép thanh lý, sử dụng cổ phần kinh doanh và tài sản đất đai để trả nợ.
Vì vậy, vấn đề đặt ra trước mặt Phạm Nhàn là làm thế nào để tiền bạc lưu thông của Minh gia suy giảm nhanh chóng, khiến cho việc xoay vòng vốn của Minh gia gặp vấn đề thật sự nghiêm trọng.
Đối mặt với sản nghiệp khổng lồ của Minh gia, ngay cả khi có rất nhiều tiền, cũng khó có thể đạt được mục tiêu này. Nhưng vấn đề là, Phạm Nhàn có quyền quản lý toàn bộ Nội Khố, nắm giữ nguồn cung cấp hàng hóa, cũng giống như bóp chặt cổ họng của Minh gia.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑