Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 1068: Đá Lớn Đè Xe Ai Ngăn Nổi 5

Chương 1068: Đá lớn đè xe ai ngăn nổi 5 Chương 1068: Đá lớn đè xe ai ngăn nổi 5

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Có điều nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng thu liễm lại, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng. Ngay lúc này, hắn lại nhớ về một năm trước, ngày mà lực lượng thủy binh của Giao Châu đổ bộ lên đảo tiến hành tàn sát. Hắn nhớ lại những con chim biển ăn xác thối, nhớ lại các huynh đệ hải tặc trên đảo chết không nhắm mắt.

Tuy ngay từ đầu, hắn đã là mật thám của Giám Sát viện, chịu trách nhiệm giám sát và điều tra trên đảo; nhưng sau thời gian dài chung sống với đám hải tặc kia, trong lòng hắn có phần lưu luyến. Bởi vậy, ngày hôm nay, khi đứng trên núi nhìn xuống đoàn xe và tư binh của Minh gia, khóe miệng hắn nở một nụ cười đầy mãn nguyện và tanh máu.

Hôm nay, hắn không giết người, nhưng chắc chắn việc này sẽ khiến cho Minh Thanh Đạt còn đau lòng hơn cả cái chết.

Trong lúc đắm chìm trong suy nghĩ, một đội kỵ binh khoảng hai trăm người, hộ tống vài chiếc xe ngựa, xuất hiện phía đối diện con đường mà Minh gia đang đi.

Hai bên đối đầu, dừng bước dưới chân núi.

Minh Lan Thạch luôn chú ý tình hình trên đường, thấy đám người kia, lập tức cảm nhận được một không khí kỳ dị. Hắn lệnh cho đám tư binh bên mình rút vũ khí, chuẩn bị nghênh địch.

Có điều, đoàn kỵ binh hai trăm người kia không có bất cứ hành động nào, chỉ lạnh lùng đi ngang qua đoàn xe của Minh gia. Cho dù ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa nhưng toàn thân những kỵ binh này vẫn toát ra một khí tức lạnh giá sát phạt, khiến cho đám tư binh Minh gia không dám hành động bất cẩn.

Đúng lúc hai đoàn xe đi song song.

Mấy chiếc xe ngựa được hai trăm kỵ binh bảo vệ bất ngờ bị vỡ bên hông, toàn bộ hàng hóa bên trong đổ ra, đập thẳng vào chiếc xe chở gương bạc của Minh gia.

Nếu chỉ là hàng hóa thông thường, va chạm một chút cũng thì có gì đáng sợ?

Nhưng vấn đề ở chỗ, những thứ đập lên chiếc xe chứa gương bạc... chính những tảng đá nặng trịch và nhọn hoắt!

Không ai dám liều lĩnh dùng thân thể máu thịt để ngăn cản, ngay cả tư binh của Minh gia đã nhận mệnh lệnh cũng không ngoại lệ. Chỉ nghe tiếng vang trầm trầm cất lên, theo sau là tiếng vỡ loảng xoảng.

Minh Lan Thạch hét lên một tiếng, vội vàng xuống ngựa kiểm tra, chỉ thấy hơn một trăm tấm gương bạc... phần lớn đã tan thành những mảnh vỡ sáng lóa. Tuy dù vẫn phản chiếu ánh sáng mê người, nhưng...

Trên con đường lớn dưới núi, tình hình đột nhiên trở nên hỗn loạn. Vô số người rút vũ khí ra, hai bên giằng co, đại chiến sắp sửa bộc phát.

Minh Lan Thạch mắt mũi tối sầm, lập tức biết đã hỏng chuyện rồi, hắn giận dữ quay đầu lại, nhìn chăm chú vào thủ lĩnh của hai trăm kỵ binh kia, cắn răng nói: "Quả nhiên... đường đường là Hắc Kỵ của Giám Sát viện, từ bao giờ lại chuyển sang giết người cướp hàng?"

Vị thủ lĩnh này đeo một chiếc mặt nạ bạc, không hề ngạc nhiên khi thấy Minh Lan Thạch nhận ra thân phận của đoàn người bọn mình, vì hôm nay họ hoàn toàn không định che giấu thân phận.

Phó thống lĩnh Hắc Kỵ của Giám Sát viện, Kinh Qua nhìn Minh Lan Thạch lạnh lùng nói: "Bản tướng chưa hề giết người cũng không hề cướp hàng... Brn tướng chỉ là hộ tống đống đá cần thiết cho tam đại phường Nội Khố qua nơi này. Lũ thương nhân dân gian các ngươi lại dám cản đường. Đường đi chật hẹp, không may xe bị lật, cả hai bên đều chịu thiệt hại. Bản tướng không cần các ngươi phải bồi thường... nhưng các ngươi cũng đừng có mà ồn ào, chọc giận bản tướng, cẩn thận cái đầu mình."

Ánh mắt của Minh Lan Thạch đờ đẫn nhìn những Hắc Kỵ toàn thân mang đầy khí tức thiết huyết, như nóng lòng muốn chiến đấu ngay tức thì... Hắn cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng, chỉ cảm thấy một mùi máu tanh dâng lên trong cổ họng. Minh Lan Thạch trừng mắt đau xót thất thần nói: "Lật xe?"

Trên đời này có ai lại lật xe chuẩn xác đến thế? Cả hai bên đều chịu tổn thất? Đá sỏi của nhà ngươi có lật thì vẫn là đá , còn nhà ta... chỉ là những tấm gương bạc mong manh yếu đuối!

o O o

Trong sơn cốc yên tĩnh, bầu không khí ngột ngạt và khủng hoảng, nhưng không ai dám ra tay.

Minh Lan Thạch biết chắc chắn đây là âm mưu mà Phạm Nhàn sắp đặt, từ đầu đã là vậy, nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi vì sao đối phương thân là mệnh quan triều đình mà lại có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy. Đối mặt với nhánh kỵ binh đáng sợ này, Minh Lan Thạch không muốn sống mái với đối phương, từ đó khiến bản thân mất mạng; nhưng những mảnh vỡ đầy đất đã làm đầu óc hắn tràn ngập phẫn nộ!

"Ta sẽ đến kinh đô cáo trạng!"

Minh Lan Thạch nổi giận gầm lên.

"Túy ý, bản tướng sẽ không phụng bồi."

Kính Qua lạnh lùng bỏ lại câu nói này, sau đó dẫn đoàn người rời đi. Trước khi đi, hắn không bê đống đá xanh nặng trịch lên xe ngựa, chỉ để lại Minh Lan Thạch đứng đó khóc không ra nước mắt, đám tư binh Minh gia nghẹn họng nhìn trân trối và những mảnh kính lấp lánh rải đầy đất.

Bình Luận (0)
Comment