๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Năm xưa, Minh gia đã lén lút nuôi dưỡng hải tặc, cấu kết với thuỷ quân Giao Châu, cướp thuyền cướp hang ở Đông Hải, giết người như khóe. Không biết bao nhiêu sinh mạng đã chịu tai họa dưới tay bọn họ, không biết bao nhiêu hàng hóa của triều đình đã bị cướp bóc. Bây giờ, Phạm Nhàn đã làm theo hướng trái ngược, không ra tay trên biển, nhưng lại động đao trên đất liền, không hại tính mạng người của Minh gia, cũng không cướp hàng hóa tài sản của họ, chỉ là... ra sức phá hủy, khiến cho Minh gia muốn khóc cũng không được.
Thiên lý tuần hoàn, trời đất công bằng, vốn nên như vậy.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Hồng Thường Thanh mặc một bộ quan phục, ho khan hai tiếng và đi từ trên núi tới bên Minh Lan Thạch, mỉm cười nói: "Xin chào Minh thiếu gia."
"Hồng đại nhân?" Lúc này Minh Lan Thạch đã chết lặng, thấy thân tín của Phạm Nhàn cũng không quá ngạc nhiên, chỉ không biết đối phương định nói gì với mình.
"Ta tên thật là Thanh Oa, trước đây cũng là một trong những huynh đệ trên hòn đảo kia." Hồng Thường Thanh thì thầm vào tai Minh Lan Thạch, gằn từng chữ đầy thù hận: "Những mảnh thủy tinh vô giá trị này, là bản quan thay Mãnh Tử ca, Lan Hoa tỷ và mấy trăm huynh đệ trên đảo... tạ ơn cho ngài. Chắc ngài chưa quên Lan Hoa tỷ đấy chứ, đó là vị di thái thái mà ngài thương yêu nhất cơ mà..."
Hồng Thường Thanh nói xong, trong lòng tràn tràn ngập cảm giác khoan khoái khi trả được thù, lớn tiếng nói: "Tạ ơn ngài!"
Trong tiếng cười ha hả, Hồng Thường Thanh tiêu sái bỏ đi, chỉ để lại Minh Minh Lan với gương mặt sửng sốt tái nhợt như đất,. Hắn ngây ngốc nhìn đôi tay của mình, như thể lúc này mới nhớ ra chính mình đã từng dùng đôi tay này giết một người phụ nữ mang đầy tình cảm với mình.
o O o
Thông tin được đưa Minh Viên bên ngoài thành Tô Châu, tay phải của Minh Thanh Đạt run rẩy, chén sứ quan diêu hảo hạng trong tay rơi thẳng xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, nhưng hắn hoàn toàn không thấy tiếc nuối.
Bởi vì tiếng vỡ giòn giã của những tấm gương bạc đã làm cho trái tim hắn đau đến mức mất cả cảm giác. Vị lão gia tử này đột nhiên cảm thấy trái tim mình cũng giống như cái chén sứ trên mặt đất, như những tấm gương bạc kia, vỡ vụn thành từng mảnh.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Cáo trạng à? Ta không sợ. Kiện cáo trước mặt Hoàng đế càng không sợ... Hắn tìm ai để thay mặt hắn kiện?"
Sau khi dạo chơi ở Dĩnh Châu nửa tháng, Phạm Nhàn chờ Vương Khải Niên đến, cuối cùng cũng lên xe ngựa, tiếp tục hành trình về Hàng Châu.
Tin tức từ Giám Sát viện đã được đưa tới từ lâu, Phạm Nhàn nhíu mày, vừa thấy buồn cười vừa thấy khoái trá. Năm ngoái ở Giang Nam, tuy cũng hô phong hoán vũ nhưng luôn bị lão hồ ly Minh Thanh Đạt kia câu kéo. Lần này chuyện ở kinh đô đã yên ổn, mình lại đùa bỡn đối phương trong lòng bàn tay, cảm giác rất sung sướng.
Y chỉ đưa phương hướng đại khái còn người thực hiện cụ thể là thuộc hạ bên dưới. Y cũng không ngờ tới nay Hồng Thường Thanh vẫn nhớ rõ thảm kịch trên đảo, vẫn kiên quyết không chịu để Minh gia chết thống khoái một chút, nhất định phải dùng lưỡi đao nhỏ chậm rãi cắt thịt.
“Đao nhỏ cắt thịt, nước ấm luộc ếch.” Phạm Nhàn nói với Vương Khải Niên bên cạnh: “Ta cũng thấy thương thay cho Minh gia. Truyền lệnh xuống, đã đủ rồi, bảo các huynh đệ... đừng ham chơi nữa, mau chóng thu lưới đi.”
Vương Khải Niên ở lại kinh thành gần một tháng chính là để quan sát động tĩnh trong cung, nói: “Thêm hai ngày nữa thì Trưởng công chúa và Thái tử gia cũng chẳng lo được chuyện sống chết của Minh gia. Phải ra tay trước lúc đó, bây giờ chính là thời điểm động thủ.”
Phạm Nhàn gật đầu nói: “Đang cần bọn chúng bất ngờ, không lường được ta lại hạ độc thủ... Chắc bây giờ Minh gia ẫn đang tưởng ta sẽ chậm rãi chơi với chúng, ta phải đánh cho chúng trở tay không kịp.”
Y đột nhiên cười phá lên, vén rèm trước xe, nhìn đường lớn của Giang Nam dần lùi xa, không kiềm nổi niềm vui trong lòng, bắt đầu ngân nga một khúc nhạc.
Vương Khải Niên ở bên cạnh nghe điệu nhạc kỳ quái này, không nhịn được mỉm cười hỏi: "Đại nhân, có cần vui mừng đến thế không?"
Phạm Nhàn cười ha hả đáp: "Nín nhịn một năm, cuối cùng giờ đây đã có thể thỏa sức làm việc, muốn không vui cũng khó."
o O o
Khi xe ngựa của Khâm sai đại nhân di chuyển với tốc độ thong thả nhất đi về Hàng Châu, mọi người trong thành Tô Châu ai nấy đều tâm tư riêng. Tiết Thanh, Tổng đốc có quyền thế lớn nhất ở Giang Nam, sau khi nhận được thư tay của Phạm Nhàn, ngồi đờ đãn trong thư phòng, hai vị sư gia bên cạnh hắn cũng biết nội dung trong thư, cũng đang ngây ngẩn như hắn.
Cả ba người cứ như ba bức tượng Bồ Tát làm bằng đất sét.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑