๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Minh Thanh Đạt lại theo thói quen nhìn lên những cành cây phía ngoài bức tường cao của Minh Viên, trong lòng cảm thấy thê lương, nghĩ thầm mùa đông đã kết thúc, gió xuân đã thổi về, nhưng những chồi non mới mọc vài ngày trước, sao lại bị lạnh chết cơ chứ?
Hắn biết cục diện hiện tại đang đặt đặt trước mặt mình và trước mặt gia tộc cũng khắc nghiệt hệt như mùa đông. Căn cơ trăm năm của Minh gia sao lại dễ dàng bị người khác hại chết như vậy? Có điều từ khi trở thành thương nhân hoàng gia buôn bán hàng hóa của Nội Khố, Minh gia kiếm được nhiều nhưng cũng mắc kẹt quá sâu, không thể rút ra được, dần dần trở thành nơi đọ sức của các thế lực lớn trong triều đình.
Thương nhân có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, làm sao có thể chịu nổi đùa bỡn từ triều đình? Cho dù là bị chèn ép trong suốt một năm qua, hay kiểm soát giá cả hàng hóa vài tháng trước, cùng với lần đập vỡ gương bạc ác độc đến mức có phần vô lại... Minh gia đã bỏ ra quá mồ hôi xương máu, mất đi quá nhiều thực lực. Việc buôn bán của toàn bộ gia tộc ngày càng khó khăn.
Nếu hắn có thể thoát thân, Minh gia vẫn có khả năng tồn tại.
Nhưng hắn không thể thoát thân, vì vậy cần phải giải quyết vấn đề. Mà vấn đề cấp bách nhất đối với Minh gia hiện nay chính về lưu thông tiền bạc và thiếu vốn lưu động. Để giải quyết vấn đề này, cần có sự hỗ trợ từ bên ngoài. Có điều, dù sao Thái Bình tiền trang cũng không phải là động không đáy, không thể cứ cứu trợ Minh gia mãi được, bên phía Đông Di thành đã có người bắt đầu phản đối. Còn Chiêu Thương tiền trang chết tiệt kia...
Lông mày Minh Thanh Đạt nhíu lại, ho một tiếng, cảm thấy một cơn quặn lên trong lồng ngực.
Nếu như không phải Chiêu Thương tiền trang muốn lấy ba phần mười cổ phần của Minh gia, trong tay lại nắm đầy đủ lợi thế, Minh Thanh Đạt sẽ không phản ứng mất lý trí như vậy. Thậm thậm chí hắn còn muốn hợp tác sâu hơn với Chiêu Thương tiền trang, lúc nào vượt qua cơn sóng gió này, hắn sẽ đưa tay mời chào đối phương, kiếm hết bạc trong thiên hạ.
Nhưng mà... muốn chiếm đoạt gia sản của mình? Điều này đã chạm đến giới hạn của Minh Thanh Đạt, đó là gia sản mà hắn phải giết mẹ, phải quỳ gối nhẫn nhục cầu vinh. Làm sao hắn lại có thể vì bốn trăm vạn lượng bạc mà dễ dàng đưa đi cho được?
Có điều... bây giờ Minh gia thực sự không thể lấy bạc trắng ra trả lại bốn trăm vạn lượng bạc này được, cho dù Chiêu Thương tiền trang đưa ra mức giá thấp trong khế ước, nhưng gần gần ba trăm vạn lượng bạc trắng, Minh Thanh Đạt cũng không thể trả nổi.
Hắn ho càng mạnh, ánh mắt lóe lên vẻ mất mát và khuất phục.
Vân Chi Lan lại dẫn người của mình ra đi. Chẳng qua lần trước là vị cao thủ kiếm thuật này bị thương dưới tay của Giám Sát viện, còn lần này hắn đã bỏ đi một cách tiêu sái và tự tại. Hai tình huống khác biệt khiến Minh Thanh Đạt ngửi thấy một mùi vị cực kỳ nguy hiểm. Đêm hôm đó tại Chiêu Thương tiền trang, tuy có không ít người đã chết nhưng vẫn không cướp được sổ sách và giấy nợ. Hành động trong Đông Di thành cũng không có chút động tĩnh nào. Ngược lại, nha môn khu vực Giang Nam đã nhanh chóng tiếp nhận vào vụ án mạng tại Chiêu Thương tiền trang, triển khai binh lực hùng mạnh canh gác.
Cùng lúc đó, tư binh của Minh gia cũng bị châu quân của Tổng đốc Giang Nam Tiết Thanh theo dõi.
Minh Thanh Đạt biết mình không thể tiếp tục sử dụng những biện pháp cứng rắn nữa. Bị triều đình theo dõi chặt chẽ như vậy, chỉ có thể tìm kiếm giải pháp cho mọi chuyện theo con đường buôn bán. Để giải quyết khủng hoảng hiện tại của Minh gia, hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất là phải nhượng bộ.
Hắn mệt mỏi nói với di thái thái bên cạnh: "Mời người của Chiêu Thương tiền trang đến đây... Nàng tự tới mời, hãy thể hiện thái độ tốt một chút."
Người hầu gái thân cận của Minh lão thái quân ngày trước gật đầu, sau đó nhắc nhở: "Chàng hãy mau chóng tới nhờ kinh đô hỗ trợ."
Minh Thanh Đạt lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: "Mẫu thân không biết nàng từng là cung nữ của Trưởng công chúa, nhưng nàng biết ta hiểu rất rõ điều này... Vì vậy, không cần ra sức nhắc nhở ta. Ta và Trưởng công chúa vốn là người trên cùng một con thuyền, ta cũng không có ý định rời khỏi."
Hắn dừng một chút, cảm thấy không nên trút giận lên nữ nhân này, lắc đầu nói: "Ta đã sớm gửi tin vào cung, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ có cách ngăn cản bàn tay của Phạm Nhàn."
Nếu Trưởng công chúa điện hạ có thời gian rảnh, đương nhiên sẽ có đủ âm mưu quỷ kế đẩy chuyện này tới tranh luận trong triều đình, trì hoãn việc Giám Sát viện chèn ép lên Minh gia.
Vấn đề là ở chỗ, thực ra bây giờ mọi người đều rất bận.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑