๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại chưởng quầy Chiêu Thương tiền trang lạnh lùng ngồi trong sảnh tiếp khách hào hoa phú quý của Minh gia, không hề động tới nước trà trong tay. Tay phải của hắn quấn băng, không biết có phải vì bị thương trong trận chiến đêm hôm trước hay không.
Mỗi thời mỗi khác, hôm trước Chiêu Thương tiền trang chủ động tìm đến Minh gia để thương thảo chuyện làm ăn, nhưng hôm nay sau khi Minh gia hạ độc thủ vô hiệu, không còn lựa chọn khác ngoài việc chủ động thỉnh cầu. Cũng chính vì vậy, rõ ràng thái độ của vị đại chưởng quỹ này đã thay đổi.
Minh Thanh Đạt ở phía sau lén nhìn sắc mặt đối phương, nghĩ thầm tuy vị đại chưởng quỹ này đang phẫn nộ nhưng vẫn chịu đến, chắc chắn là chủ nhân đứng sau bức màn của tiền trang không muốn sự việc hôm trước ảnh hưởng đến chuyện mua bán lớn giữa hai bên.
Hắn đang định vén rèm ra ngoài thì lại phát hiện ống tay áo mình bị ai đó kéo lại. Minh Thanh Đạt kinh ngạc quay lại, thấy con trai mình Minh Lan Thạch sắc mặt tái mét, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại không thể nói ra.
Minh Thanh Đạt cau mày, hạ giọng nói: "Bây giờ là lúc nào rồi, có gì thì nói ra đi."
Minh Lan Thạch liếc mắt nhìn đại sảnh một cái, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn kéo áo phụ thân vào phòng sau, tiếp đó không nói gì thêm, soạt một tiếng quỳ gối trước mặt cha.
"Hài nhi bất hiếu... xin phụ thân giết con đi..." Minh Lan Thạch dốc hết can đảm ngẩng đầu lên nói: "Tuyệt đối không thể để cho Chiêu Thương tiền trang dùng chỗ bạc này đổi lấy cổ phần!"
Minh Thanh Đạt im lặng một hồi, chậm rãi mở miệng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Minh Lan Thạch hổ thẹn cúi đầu, thừa nhận: "Con... đã lén lút mượn một lượng bạc từ Chiêu Thương tiền trang, đã dùng nửa thành cổ phần trong tay để thế chấp.”
Minh Thanh Đạt hít vào một hơi lạnh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, vội vàng hỏi: "Bao giờ mới có thể lấy lại bạc? Đã ký khế ước gì? Có thể chuyển khế ước qua Thái Bình tiên trang hay không?"
*
Đây là những câu hỏi mấu chốt, bởi chuyện này liên quan đến vấn đề cổ phần của Minh gia. Minh Thanh Đạt không có thời gian để trách móc con trai mình mà lập tức đặt câu hỏi, hy vọng không để Chiêu Thương tiền trang nắm giữ thêm nửa thành cổ phần này.
"Khế ước bán đứt..." Minh Lan Thạch với vẻ mặt u sầu nói: "Còn về việc thu hồi bạc... ban đầu con nghĩ chỉ cần ba tháng, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ không thu hồi được chút vốn liếng nào. Chắc chắn Thái Bình cũng biết chuyện này, bọn họ sẽ không nương tay."
Hóa ra trong một năm Minh gia chao đảo trong bão táp, bị Phạm Nhàn dựa vào sản phẩm của Nội Khố chèn ép tới mức gần như không thể thở nổi; đúng như Minh thiếu gia đã từng nói với cha mình, hắn luôn cho rằng nên điều chỉnh phương hướng buôn bán chủ chốt của Minh gia, có như vậy họ mới thoát cảnh vĩnh viễn bị Phạm Nhàn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Do Minh Thanh Đạt vẫn kiên trì, Minh Lan Thạch chỉ có thể âm thầm tiến hành thử nghiệm của mình. Cuối năm ngoái, hắn đã dùng nửa thành cổ phần của mình trong Minh gia đổi lấy hỗ trợ bằng bạc trắng từ Chiêu Thương tiền trang. Hắn tin rằng mình sẽ thu được tiền lãi lớn chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sau đó thuyết phục được phụ thân của mình, nào ngờ...
Trong đầu Minh Thanh Đạt vang lên một tiếng sấm, suýt nữa ngất xỉu. Một lúc lâu sau, hắn mới thở hổn hển hỏi: "Rốt cuộc là buôn bán cái gì? Sao lại không thu được một xu nào?"
Minh Lan Thạch nhìn phụ thân đang nổi giận, do dự một lúc rồi mới run rẩy nói: "Là... buôn lậu muối."
Minh Thanh Đạt ngây ngốc trong chốc lát, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời. Trong Khánh Quốc, lĩnh vực làm ăn sinh lời nhất chỉ có ba: một là làm ăn về lầu xanh, hai là thương nhân hoàng thất buôn hàng hóa Nội Khố, còn ba là buôn lậu muối. Trong ba loại này, việc buôn muối có khả năng hoàn vốn nhanh nhất, cũng mang lại lợi nhuận cao nhất.
"Vì sao lại không thể hoàn vốn?" Minh Thanh Đạt nhìn chằm chằm vào mắt con trai, gằn từng câu, từng chữ một: "Ta biết con là người trầm ổn, cho dù buôn lậu muối có rủi ro cao, chắc chắn con cũng có cách bảo vệ vốn liếng ban đầu... Nói cho ta biết, vì sao lại không hoàn vốn được?"
"Bởi vì..." Minh Lan Thạch khóc nhưng ra nước mắt, "Vài ngày trước, đột nhiên bị nha môn trà muối điều tra. Con cũng không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu, đã tịch thu hết tất cả muối buôn lậu trên mười hai con thuyền... Con đã đi tìm người nhưng hoàn toàn bất lực."
Hắn không nhận ra sắc mặt phụ thân ngày càng xanh mét, liên tục giải thích: "Xưa nay những nha môn liên quan luôn được gia tộc chúng ta chăm sóc rất tốt, không ngờ bọn họ lại đột nhiên ra tay. Hơn nữa, Dương Kế Mỹ luôn đi theo tuyến đường đó, hắn đã đảm bảo với hài nhi, chắc chắn không có vấn đề gì..."