๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Trong suốt một năm vừa qua, cả ngươi lẫn ta đều cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ tính sổ đã xong, cũng coi như chúng ta đã được giải thoát."
"Mặc dù đại nhân thích sỉ nhục người khác, nhưng chắc lần này đến đây không chỉ đơn giản là khoe khoang thành tích." Minh Thanh Đạt ngắt lời y, nhìn thẳng vào hai mắt y và nói: "Chắc đại nhân sẽ dùng những người này từ từ gạt ta ra, nhưng ngài... không thể nhốt ta trong nhà mãi được, thể nào ta cũng thoát ra."
"Điều ta đang muốn nói chính là về vấn đề này." Phạm Nhàn nói rõ từng câu từng chữ: "Ngươi, không thể rời khỏi Minh Viên."
Minh Thanh Đạt lạnh lùng cười nói: "Ngươi dựa vào đâu?"
"Bản quan phụng chỉ điều tra vụ án thủy quân Giao Châu mưu phản, Minh lão gia tử là nhân chứng trong vụ án. Nếu ngài muốn vừa bước ra khỏi Minh Viên đã bị buộc tội bỏ trốn, thế thì cứ tự do đi ra."
Vụ án thủy quân Giao Châu đã được điều tra xong từ lâu, Phạm Nhàn chỉ đang tìm một cái cớ. Minh Thanh Đạt lạnh lùng cười nói: "Câu này là định lừa ai?"
"Còn có vụ án Chiêu Thương tiền trang bị tập kích, và vụ Hạ Tê bị ám sát." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Minh lão gia tử đã làm quá nhiều chuyện, có quá nhiều chỗ có thể bắt bẻ."
Minh Thanh Đạt giận quá hóa cười, cố ý nhìn Phạm Nhàn: "Nếu thực sự muốn điều tra những vụ án này, trước đây đã có thể điều tra, sao lại phải chờ tới bây giờ?"
"Bởi vì trước kia ngươi là chủ nhân của Minh gia, nếu ta điều tra ngươi mọi người trong triều đình sẽ nghĩ Giám Sát viện đang đàn áp thương nhân, cướp đoạt tài sản." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Còn bây giờ ngươi không có thân phận đó nữa, mọi việc cũng dễ dàng hơn nhiều."
"Hình như đại nhân bỏ sót một nguyên nhân." Minh Thanh Đạt lạnh lùng đáp.
"Đúng vậy." Phạm Nhàn thở dài: "Hiện tại Trưởng công chúa không thể giúp gì cho ngươi, ta có thể làm việc mà không e ngại điều gì, đúng là sảng khoái."
Y nhìn lướt qua nữ nhân đứng sau lưng Minh Thanh Đạt.
Minh Thanh Đạt nhíu chặt hai hàng mi, nói: "Đây cũng là điều ta thấy khó hiểu, nếu đại nhân đã xác định kinh đô không thể giúp gì cho ta, thế thì cũng trực tiếp dùng thủ đoạn này là có thể diệt trừ Minh gia... Sao lại cần phải làm phức tạp hóa mọi thứ như vậy?"
"Ta đã nói rồi, ta muốn một Minh gia hoàn chỉnh." Phạm Nhàn nói: "Trước đây nếu ta sử dụng những thủ đoạn lôi đình như vậy, ngươi thân là chủ nhân của Minh gia, có thể vận dụng toàn bộ lực lượng của Minh gia để đối đầu với triều đình, thậm chí còn có thể khiến cho Giang Nam nổi loạn... Mà bây giờ, ngươi không còn thân phận đó nữa, lời nói của ngươi cũng không còn sức nặng như vậy."
"Thân phận, trông như không có gì quan trọng." Phạm Nhàn nghiêm túc nói: "Nhưng thực ra lại là quan trọng nhất."
Y mỉm cười nói: "Phải thừa nhận rằng, ngươi chỉ là một thương nhân, thân phận của ngươi không bằng ta, không thể chống lại cơn giận thịnh nộ của triều đình. Có điều, ngươi đã dùng hết mọi thủ đoạn, chịu đựng mọi uất ức, câu kéo ta trong suốt một năm... Thực sự rất đáng ngưỡng mộ."
Minh Thanh Đạt mỉm cười nói: "Ít nhất ta vẫn là chủ nhân của Minh gia, ngài không cho ta ra ngoài Minh Viên, chắc cũng cũng không yên lòng để ta ở lại trong nhà như thế. Ngài định xử trí ta ra sao? Với những thủ đoạn của ngài, chắc sẽ không đến mức giết ta ngay lúc đầu sóng ngọn giò này, tránh trở thành đề tài bàn tán của người khác."
"Ngươi lại sai rồi." Phạm Nhàn nghiêm túc nói: "Ta thực sự ngưỡng mộ ngươi, nhưng thân phận của ngươi vẫn không bằng ta. Cho dù bây giờ ngươi có chết đi cũng không thể tạo ra sóng gió quá lớn."
"Đương nhiên," Y điềm nhiên nói: "Chết tử tế chẳng bằng sống sót, ta khuyên ngài nên ở lại trong Minh Viên thêm vài ngày nữa."
Trong lúc trò chuyện, gương mặt Hạ Tê Phi lộ vẻ phức tạp, lấy từ trong áo ra một tấm vải trắng, nhẹ nhàng đặt lên cái bàn đọc sách trước mặt Minh Thanh Đạt.
Khi tấm vải trắng xuất hiện, sắc mặt Minh Thanh Đạt không hề thay đổi, nhưng vị di thái thái sau lưng hắn lại kinh hãi đến mức hàm răng run rẩy lách cách.
"Vải trắng đặt ở đây, nếu một ngày nào đó ngài thật sự có dũng khí lấy cái chết ra để đối đầu với ta, xin cứ tự lấy mà dùng." Phạm Nhàn nhìn Minh Thanh Đạt nói: "Nhưng ta biết, ngài không có dũng khí tự sát, vì vậy ngài sẽ sống theo ý ta, cho đến khi ta không cần ngài sống sót nữa... Người đã tự tay giết chết mẹ đẻ của mình, chắc phải hiểu rất rõ nỗi sợ trước cái chết, và chắc cũng sợ sau khi chết phải đối diện với lão thái thái dưới Hoàng Tuyền."
"Tốt nhất ngài đừng có chết, vì Minh Lan Thạch khó mà ra khỏi lao tù. Nếu ngài qua đời, cổ phần trên tay ngài sẽ chuyển nhượng cho đứa trẻ chưa đầy hai tuổi kia." Phạm Nhàn nhíu mày: "Ngài biết mà, một đứa trẻ nắm giữ số tiền lớn như vậy... không phải chuyện tốt đẹp gì."