๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nói xong, y xoay người rời khỏi thư phòng. Hạ Tê Phi ở đằng sau cẩn thận khép chặt cửa thư phòng, không để lại bất cũng khe hở nào, thư phòng lại chìm trong u tối.
Minh Thanh Đạt chăm chú nhìn dải lụa trắng trên bàn, im lặng không nói lời nào, một lúc lâu sau thầm thì: "Đúng là loại vô lương tâm..."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lực lượng phòng vệ trong Minh Viên đã bị Giám Sát viện dọn sạch và thay mới, khu vườn đẹp này bỗng chốc chìm vào một không khí yên bình nhưng đầy căng thẳng, đâu đâu cũng thấy những bóng người xa lạ. Tới giờ, Hạ Tê Phi đang kiểm soát mọi việc, hắn tiến hành thay đổi Minh Viên, ít ai trong dòng họ dám thẳng thừng phản kháng mệnh lệnh của hắn.
"Tư binh của Minh Viên đã bị châu quân mà Tiết Thanh đại nhân phái tới tịch thu khí giới." Sau khi nghe được tin tức, Hạ Tê Phi nhanh chóng báo cáo cho Phạm Nhàn: "Lực lượng trong tay Minh Thanh Đạt cũng đã bị dọn sạch."
"Có xảy ra vấn đề gì không?"
"Chết khoảng bốn mươi mấy người."
"Ghi nhớ tình nghĩa của Tiết đại nhân." Phạm Nhàn cúi đầu suy tư trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Bây giờ cuối cùng Minh gia cũng thuộc về ngươi, cảm giác trả thù ra sao?"
Hạ Tê Phi cúi đầu trả lời: "Minh gia là của đại nhân."
Phạm Nhàn không đồng ý, lắc đầu. Hạ Tê Phi nhanh chóng giải thích: "Thuộc hạ muốn nói, Minh gia là của triều đình."
Phạm Nhàn quay đầu lại lườm hắn một cái rồi nói: "Minh gia là của ngươi, sẽ chính là của ngươi, từ bao giờ lại trở thành của triều đình hay của ta? Ngươi nghĩ những gì ta và Minh Thanh Đạt nói trong thư phòng đều là giả tạo à? Cứ yên tâm đi... Triều đình không có hứng thú với Minh gia, chỉ muốn Minh gia tuân lệnh mà thôi."
Hạ Tê Phi ngớ người, không biết phải đáp ra sao. Triều đình đã bỏ ra bao nhiêu vốn liếng, mới có thể khống chế chặt chẽ Minh gia, sao lại tùy tiện giao cho mình quản lý?
Phạm Nhàn thở dài một tiếng, giải thích: "Chỗ đứng khác biệt, suy nghĩ cũng không giống. Bệ hạ là ai? Bệ hạ là chủ nhân của cả thiên hạ, mọi tất cả bách tính Khánh Quốc đều là con dân của người. Thế thì, những gì mà nhân dân sở hữu, cũng là những gì người nắm giữ, chỉ cần người dân này quản lý tốt chỗ tài sản này... mang lại lợi ích cho dân chúng và triều đình là được. Nếu triều đình thực sự chiếm cứ Minh gia, thế thì các thương nhân ở Lĩnh Nam Tuyền Châu sẽ nghĩ sao? Hơn nữa, với tính cách cổ hủ của các quan viên trong triều đình, ai có khả năng quản lý tốt một gia nghiệp lớn như vậy? Cho nên, cứ yên tâm đi."
Hạ Tê Phi miệng lưỡi cay đắng, đột nhiên nhớ tới, bệ hạ là chủ nhân của cả thiên hạ, vì vậy không quan tâm tới sản nghiệp của con dân, nhưng Tiểu Phạm đại nhân thì sao? Vì sao ngài ấy cũng không muốn hưởng lợi từ Minh gia?
Lời nói của Phạm Nhàn cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn: "Vừa rồi ta hỏi ngươi, cảm giác trả thù thế nào?"
Hạ Tê Phi hoang mang lắc đầu: "Đi lại trong Minh Viên với thân phận chủ nhân, nhưng lại không có cảm xúc gì... bởi vì nơi này quá xa lạ. Thuộc hạ luôn cho rằng hồi bé mình lớn lên ở đây, nếu một ngày trở lại nắm đại quyền , chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ. Nhưng không hiểu vì sao, thuộc hạ lại không thể cảm thấy vui mừng gì."
"Báo thù thường là như vậy." Phạm Nhàn tạm dừng trong chốc lát rồi nói: "Khi đại thù đã trả, thường sẽ cảm thấy mọi thứ trở nên tẻ nhạt."
Hạ Tê Phi đột nhiên nghĩ đến điều gì, mỉm cười hỏi: "Thực ra, ý kiến của thuộc hạ và Minh Thanh Đạt khá giống nhau. Cứ nhìn vào sự việc hôm nay và nhìn lại cách đại nhân đã bố trí trong một năm qua, có vẻ như đã quá cẩn thận."
"Quá trình biến đổi hòa bình thực ra rất dài." Phạm Nhàn cười nói: "Ổn định là quan trọng nhất, chuyển biến hòa bình mới là con đường đúng đắn... Ta chỉ là tay chân cho bệ hạ, bệ hạ yêu cầu không đánh mà thắng, ta cũng chỉ có thể tuân lệnh..."
Y tiếp tục cười khổ nói: "Hơn nữa, trước đây Minh Thanh Đạt được của Trưởng công chúa và các hoàng tử hỗ trợ, có chỗ dựa từ quân đội, làm sao ta được tự do như bây giờ."
Nhắc đến Trưởng công chúa, Hạ Tê Phi nhíu mày hỏi: "Vậy rốt cuộc phải xử lý những phần cổ phần đó như thế nào?"
"Xóa hết đi, dù sao cũng chỉ là những thứ trên giấy tờ, chứ không có gì thực sự." Phạm Nhàn dặn dò: "Làm một danh sách, ta sẽ gửi vào cung."
Hạ Tê Phi đột nhiên cười khổ: "Lần này đã đắc tội nặng nề với Trưởng công chúa rồi... Không biết vị quý nhân ấy sẽ trả đũa ra sao."
Phạm Nhàn chỉ cười khẽ, không nói năng gì nhưng trong lòng anh thầm nghĩ, Trưởng công chúa trong cung đã bị mình đắc tội đến mức nào, còn phản kích... vị quý nhân kia chắc không rảnh tay suy nghĩ về những việc này.
Y vẫy tay gọi Hạ Tê Phi, hai người người con tư sinh tản bộ trong Minh Viên đã đổi chủ, vừa đi vừa thì thầm về những thủ đoạn tiếp theo, ngắm nhìn phong cảnh thanh nhã của một trong ba khu vườn nổi tiếng nhất thiên hạ, cả khung cảnh lẫn tâm linh đều trở nên tươi đẹp.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑