๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhan Hành Thư với quần áo xốc xếch quỳ trên mặt đất, nghe những cáo buộc này, cơ thể dần dần mềm nhũn. Hắn biết không tới thời không mấu chốt, dù thế nào bệ hạ cũng không thể dùng những tội danh này để trừng phạt một vị đại thần trong bộ các như hắn. Mà những tội danh này đã được tung ra, chứng tỏ bệ hạ thực sự muốn diệt trừ bản thân mình!
Vì sao?
Chỉ có một lý do duy nhất, trong những năm qua, hắn đã quá thân cận với Trưởng công chúa. Trong lòng Nhan Hành Thư ai oán suy nghĩ, nhưng vẫn tuyệt vọng kêu lên: "Ta muốn xem thủ lệnh của bệ hạ! Ta muốn xem thủ lệnh! Nếu không có thủ lệnh Giám Sát viện các ngươi, không được tự tiện xét xử quan viên tam phẩm!"
Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, lắc đầu, sau đó lấy thủ lệnh ra giơ lên trước mặt anh. Nhan Hành Thư, Đường đường Thượng thư bộ Lại, giờ phút này hai mắt tiối sầm, bị thủ lệnh này dọa cho kinh hãi đến mức ngất xỉu.
Vẫn còn một số quan viên của Giám Sát viện đang thực hiện nhiệm vụ. Do bọn họ chọn thời điểm rạng sáng, lúc mọi vật đều yên bình, phần lớn các quan viên kinh đô và các vị lão đại nhân đều đang chìm vào giấc ngủ nên mọi việc diễn ra một cách thuận lợi. Chưa đến nửa canh giờ, hầu hết quan viên trong kinh đô có mối quan hệ quá thân cận với Trưởng công chúa đều được mời về thiên lao của Giám Sát viện hoặc nhà tù của Đại Lý Tự.
Nhóm quan viên Giám Sát viện cuối cùng đang kiên nhẫn đợi chờ bên ngoài một tòa phủ đệ yên tĩnh. Bọn họ đã bao vây tòa phủ đệ này khá lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa hành động, vẫn chờ đợi tin tức từ các nơi.
Nhóm quan viên này không có người lãnh đạo, không mang theo ý chỉ, thậm chí cả viện lệnh do Trần Bình Bình ký cũng không. Nhóm người này đơn giản nhất, toàn bộ là nhân mã Lục Xử.
Bởi họ không cần phải vào tòa phủ đệ đó truyền chỉ. Mệnh lệnh mà họ nhận được là... tiến vào tòa phủ đệ này, nghiêm cấm giao tiếp với bất cứ ai trong phủ, trực tiếp giết chết tất cả mọi người.
o O o
Nếu là ngày thường, lúc này bầu trời đã có ánh sáng trắng bạc, nhưng hôm nay mây đen dày đặc khiến bầu trời vẫn ảm đạm u ám.
Phí Giới với mái tóc rối tung xuất hiện ở góc đường bên cạnh tòa phủ, gật đầu với các thích khách Lục Xử vây quanh tòa phủ đệ kia ra rời khỏi.
Thích khách Lục Xử chen chúc nhau xông vào, nhưng không gặp phải bất cứ kháng cự nào. Bọn họ hiểu rõ, trong tòa phủ đệ này cất giấu vũ lực mạnh mẽ nhất, thông tin bí mật nhất, tâm phúc được tin tưởng nhất,... của Trưởng công chúa. Nhưng không có bất cứ ai kháng cự.
Tất cả cao thủ phe Tín Dương còn đang say giấc nồng thì đã bị loại độc mà Phí Giới tung ra làm cho ngất lịm. Tình cờ cũng có một vài cao thủ nội lực thâm sâu, nhưng bị kiếm thủ Lục Xử hầu hạ bằng đao kiếm, lập tức hồn về Hoàng Tuyền, ngủ say mãi mãi.
Những người chết la liệt trong phủ.
Mưu sĩ đứng đầu của phe Tín dương, Hoàng Nghị mặt mày tuyệt vọng nhìn kiếm thủ Lục Xử xông vào. Mới mấy ngày trước, vị mưu sĩ này đã bị Phạm Nhàn hạ độc mất nửa cái mạng, hôm nay lại bị sư phụ của Phạm Nhàn hạ độc lần nữa, đã không còn cơ hội phản kháng.
Chỉ có điều trong lòng hắn vẫn không cam lòng, trí óc của mình vẫn chưa được phát huy hết mức, chưa lưu lại chút dấu tích nào trong lịch sử của Khánh Quốc, mà bây giờ... lại phải chết.
Một thanh kiếm lạnh lùng chấm dứt suy nghĩ của hắn, đâm thẳng vào cổ họng của hắn, tước đoạt tính mạng của hắn.
Khi tới vào hậu viện, kiếm thủ Lục Xử càng không cho đám thanh niên trẻ tuổi điển trai có cơ hội van xin câu nào, ra tay với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, giết chết họ, sau đó bắt đầu tiến hành xử lý xác chết.
Chẳng qua không ai để ý tới, ngay trước khi kiếm thủ Lục Xử xông vào biệt phủ của Trưởng công chúa, ngay lúc Phí Giới bắt đầu gieo độc, một người tên là Viên Hoành Đạo, năm xưa là hảo hữu chí giao của Lâm Tướng gia, suốt một năm qua luôn là mưu sĩ được Trưởng công chúa tin tưởng nhất, đã mang gương mặt tái mét sợ hãi, bỏ trốn qua lỗ chó chui sau biệt phủ.
o O o
Bầu trời còn chưa sáng, Viên Hoành Đạo đã mang tâm trạng hoảng loạn, nhanh chóng chạy dọc theo một con hẻm nhỏ ở phía tây thành, hướng đến Hà Trì phường. Dọc đường hắn cực kỳ cẩn thận, tránh né Giám Sát viện truy đuổi và quân phòng vệ kinh đô tuần tra, cuối khó khăn lắm mới đến trong một căn nhà dân.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán rồi ngây ngốc ngồi bên cạnh bàn, mất khá lâu mới hồi tỉnh được. Trong cả cuộc đời, hắn đã làm biết bao việc lớn, thậm chí đã từng tự tay làm cho Tướng gia tiền nhiệm mất chức, nhưng cảnh tượng rạng sáng hôm nay vẫn khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi không thôi.