๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thái tử chậm rãi đứng dậy đỡ Hoàng hậu ngồi xuống.
Bộp một tiếng, Hoàng hậu tát một cái vào mặt Thái tử. Thái tử không trốn tránh, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và dằn vặt, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của mẫu thân khi sắp bị tát lần thứ hai. Hắn quả quyết nói: "Mẫu thân... nếu ngài không muốn chết thì phải mau chóng tìm cách thông báo cho nãi nãi!"
Hoàng hậu lập tức choáng váng.
.o O o .
Đông cung và Quảng Tín Cung, trong cung và ngoài cung, trong ngoài Hoán Y phường, chỉ nửa canh giờ, mọi thái giám và cung nữ từng phục vụ trong hai cung điện này đều đã bị giết chết. Ngoại trừ Hồng Trúc, không còn ai sống sót. Mấy trăm oan hồn bị hi sinh chỉ vì muốn Hoàng đế che đậy những bí mật xấu xa của Hoàng gia.
Có lẽ mãi tới lúc này Hoàng đế Khánh Quốc mới thực sự bộc lộ bản chất máu lạnh, khốc liệt, cũng là mạnh mẽ nhất của mình.
Vị nam nhân trung niên mặc long bào này một mình đi tới bên ngoài Quảng Tín cung.
Bên cạnh hắn không có bất cứ thái giám nào.
Hồng lão thái giám thấy hắn đã đến, cúi người thi lễ, sau đó biến mất như một bóng ma.
Toàn bộ tòa Quảng Tín cung này chỉ còn lại Trưởng công chúa bên trong cung và Hoàng đế bên ngoài cung, hai người đứng sau cánh cửa cung dày đặc, không biết đang suy nghĩ điều gì. Tiếp theo là tử vong hay là hồi ức? Là mười mấy năm quen biết, hay là một khoảnh khắc ly biệt? Là mối quan hệ giữa quân và thần, hay là tình cảm huynh và muội?
Gió bắt đầu thổi.
Những đám mây đen trên bầu trời kinh đô ngày càng dày đặc.
Một tia chớp bổ xuống, nước mưa rơi tầm tã.
Trưởng công chúa ngồi trên giường chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa cung bằng ánh mắt lạnh nhạt và mỉa mai. Cửa cung từ từ mở ra trong tiếng kẽo kẹt, một nam nhân trung niên với mái tóc dài rối bù và ướt sũng chậm rãi bước vào. Hình rồng trên vạt long bào của hắn như đang vùng vẫy dưới nước, muốn thoát ra khỏi áo, phá hủy mọi thứ trên thế gian này.
Trưởng công chúa Lý Vân Duyệt lạnh lùng hắn và nói: "Vậy ra, ngài cũng có lúc như thế này."
Đùng một tiếng! Sấm sét nổi lên giữa bầu trời, ánh sét chiếu rọi hoàng cung u ám. Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, mọi vật đều được soi sáng.
Đặc biệt là bóng dáng của Hoàng đế, bóng dáng mang đầy giận dữ mà kiềm chế, cô độc mà bá đạo.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Một tia chớp xẹt qua đám mây đen trên bầu trời, chỉ sau chớp mắt, một tiếng sấm ầm vang lên, khiến cho toàn bộ hoàng cung chấn động. Mưa rơi tầm tã rơi, thấm ướt mọi thứ trong hoàng thành. Trong thời gian cực ngắn, nước mưa tụ lại dưới cung điện, chảy dọc theo khe hở giữa những viên ngói lưu ly, tiếng róc rách vang dội.
Giờ đang là mùa xuân, nếu có sấm sét, thường chỉ là tiếng sấm không kèm mưa, nhưng thời tiết dông tố như thế này có vẻ rất đột ngột và quỷ dị. Không biết liệu có phải ông trời đang nổi giận, hay là vị Thiên tử đang lổi cơn lôi đình.
Hoàng đế bước vào cửa lớn của Quảng Tín cung, sau đó chậm rãi đóng cổng cung lại, từ từ tháo dây buộc tóc trên cổ tay mình, cẩn thận buộc mái tóc ướt sũng của mình lại, mỗi sợi tóc đều được sắp xếp tỉ mỉ, gọn gàng, không hề lộn xộn, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của hắn lúc này.
Trưởng công chúa dựa lưng vào chiếc giường thấp, nhìn hắn, chợt bật ra tiếng cười khúc khích.
Trong thời khắc này, giữa Quảng Tín cung trống trải vang lên tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Tuy tiếng cười này vô cùng thanh thoát, vang vọng giữa tiếng mưa gió nhưng không hề bị che lấp, toát lên vẻ quỷ dị lạ thường.
Hoàng đế vẫn bình tĩnh, chậm rãi bước về phía trước, đi đến trước chiếc giường thấp, đứng trước mặt Trưởng công chúa.
Sau lưng hắn là một dãy dấu chân ướt sũng thẳng tắp, khoảng cách giữa các dấu chân đều chằn chặn, đường nét của vết chân tạo thẳng tắp như vẽ.
Im lặng không lâu, Hoàng đế lạnh lùng nhìn Lý Vân Duệ, hỏi từng chữ một: "Vì sao?"
Sau đó, Trưởng công chúa Lý Vân Duệ chìm vào trầm mặc.
Lý Vân Duệ nhíu đôi chân mày đẹp đẽ, đôi tay như búp xanh nhẹ nhàng gõ vào chiếc giường bên cạnh, đôi mắt trong veo như của một cô gái trẻ tuổi lấp lánh vẻ nghi ngờ và vô tội.
Trưởng công chúa như đang suy tư, lại như đang hoài nghi, còn như đang lạc lõng.
Có điều, cuối cùng Trưởng công chúa nâng đầu, ngẩng mặt, dung mạo bình tĩnh nhìn người đàn ông quyền thế lớn nhất thiên hạ trước mắt, đôi môi hé mở để lộ ra hàm răng trắng như ngọc, nhẹ nhàng nói: "Vì sao gì?"
Từ khi Hoàng đế hỏi hai chữ kia đến giờ đã trôi qua khá lâu, nhưng Hoàng đế có vẻ rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Trước khi Hoàng đế tiếp tục hỏi, Lý Vân Duệ đột nhiên hít một hơi lạnh, chớp chớp đôi mắt to, đưa tay che miệng mình lại, nói: "Ca ca đang hỏi vì sao à?"