๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vì sao ư?"
Trưởng công chúa đột nhiên mỉm cười đứng dậy, không hề tỏ ra kém cạnh khi đứng đối diện Hoàng đế, đưa ánh mắt sắc bén tràn ngập oán hận nhìn thẳng vào hắn, hỏi ngược lại từng chữ một: "Hoàng đế ca ca, huynh muốn hỏi vì sao muội đã ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn? Hay là huynh định hỏi vì sao khi mới mười lăm tuổi muội lại không biết xấu hổ đi dụ dỗ Trạng Nguyên? Hay là huynh muốn hỏi vì sao muội lại nuôi nhiều trai lơ như vậy?"
Trưởng công chúa nhẹ nhàng cắn môi, tiến thêm một bước về phía Hoàng đế, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, giọng điệu lạnh lùng đến tận xương tủy: "Vì sao à? Vì sao Trưởng công chúa Lý Vân Duệ lại từ bỏ vinh hoa phú quý, những năm tháng yên bình tự tại, mà đi quản lý Nội Khố cho triều đình biết bao nhiêu năm? Vì sao đứa con gái ngu ngốc ấy nhưng lại ép mình phải kiềm chế nỗi kinh tởm đi lựa chọn nhân tài cho Hoàng đế Khánh Quốc? Vì sao đứa con gái ấy lại phải mệt mỏi giao tiếp với các quốc gia khác? Vì sao cô ta lại lén lút tổ chức Quân Sơn hội, giết những kẻ mà Hoàng đế không tiện giết, thực hiện một số âm mưu có thể khiến triều đình tối tăm mặt mũi?"
"Vì sao ấy à?" Lý Vân Duệ nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, vẩy ống tay áo, the thé nói: "Hoàng đế ca ca, huynh nói xem là vì sao? Vì sao muội lại ngu xuẩn đến như vậy? Vì sao huynh lại là nhân vật rực rỡ nhất thiên hạ, còn muội lại cam tâm trở thành kẻ tăm tối nhất sau lưng huynh? Vì sao ta phải chịu đựng những điều tiếng ấy?"
Hoàng đế im lặng, sắc mặt lạnh lùng, nhìn cô một cách đáng thương.
Trưởng công chúa đột nhiên cười như điên dại: "Chẳng phải tất cả đều vì huynh ư? Anh trai yêu quý nhất của muội ơi, huynh muốn ghi danh trong sử sách, tất nhiên những điều bẩn thỉu ấy phải do người khác gánh chịu... Nhưng huynh có từng nghĩ đến không, muội thì sao?"
"Muội thì sao?"
Trưởng công chúa tức giận nắm chặt lấy vạt long bào của Hoàng đế, ánh mắt đầy oán trách nói: "Muội cũng muốn hỏi huynh là vì sao! Vì sao huynh lại cướp mất những thứ thuộc về muội? Vì sao huynh chẳng còn chút tình cảm nào? Nhìn đưa con tư sinh của huynh đi... Huynh đã lấy mọi thứ của muội đưa cho nó... Vì sao? Muội biết mọi thứ sẽ mất đi, muội vẫn chấp nhận, chỉ cần huynh đồng ý... nhưng vì sao, không thể là nó! Sao lúc nào cũng chỉ là nó!"
Lý Vân Duệ thở hổn hển hai hơi, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn Hoàng đế bằng ánh mắt đầy đáng thương và nói: "Thật đáng tiếc... đứa con tư sinh của ngài chỉ chịu mang họ Phạm."
o O o
Hoàng đế im lặng nhìn Trưởng công chúa, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Ngươi điên rồi."
"Ta không điên!" Lý Vân Duệ phẫn nộ quát lớn: "Mười mấy năm trước đây, ta vẫn luôn điên! Nhưng hôm nay, ta không điên!"
"Ngươi điên rồi." Hoàng đế lạnh lùng nói: "Ngươi hỏi nhiều như vậy, cứ như tất cả mọi chuyện đều do trẫm gây ra, nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ lòng tham của ngươi đối với quyền lực đã lên tới mức độ dị dạng?"
"Dị dạng?" Lý Vân Duệ nhíu mày, gương mặt lóe lên vẻ khinh miệt. "Nữ nhân muốn có quyền lực là dị dạng sao? Vậy quyền lực lớn nhất thiên hạ này thuộc về ngài, ngài tính là gì?"
"Làm càn!" Hoàng đế phát ra tiếng nói trầm trầm từ trong cổ họng, giơ tay muốn đánh Lý Vân Duệ.
Trưởng công chúa ngửa mặt, lạnh lùng nhìn hắn, nhìn bàn tay hắn, hoàn toàn không không để tâm.
"Tất cả những gì ngươi có đều là do trẫm ban cho." Hoàng đế từ từ thả bàn tay xuống, lạnh lùng nói: "Trẫm có thể dễ dàng thu hồi tất cả."
"Hết thảy mọi thứ của ta đều là kết quả từ nỗ lực của bản thân ta." Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn Hoàng đế, "Nếu ngươi muốn thu hồi tất cả mọi thứ, trừ phi giết ta."
Tiếng sấm lại vang lên bên ngoài cung điện, cảm giác như mưa gió cũng dữ dội hơn. Hoàng đế nhìn vào muội muội của mình, đột nhiên bật cười, nhưng tiếng cười đó lại mang theo hơi lạnh đến đáng sợ: "Chẳng lẽ... ngươi nghĩ trẫm... không nỡ giết ngươi?"
o O o
"Đương nhiên ngươi nỡ rồi." Trong ánh mắt của Trưởng công chúa Lý Vân Duệ bỗng lóe lên vẻ giễu cợt: "Trong thiên hạ này, có ai mà ngươi không nỡ giết?"
Hoàng đế vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh bỗng dưng bị ánh mắt đó đâm nhói một nơi nào đó sâu thẳm trong cõi lòng.
Lý Vân Duệ lạnh lùng nhìn vào mắt hắn và nói: "Hoàng đế ca ca, tỉnh lại đi... Đừng có giả vờ mình là người trọng tình trọng nghĩa nhất thiên hạ. Nói vậy là ngươi đã ghé qua Đông cung, thể hiện vẻ thất thốt, dường như đã bị tổn thương sâu trong cõi lòng... Nhưng mà, định lừa ai chứ? Đừng cố lừa dối chính mình. Ngươi luôn chờ đợi cơ hội để loại bỏ ta, chẳng qua ngươi cảm thấy mình nợ ta nên cần tìm một lý do để thuyết phục bản thân."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑