๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý Vân Duệ nói một cách cay nghiệt: "Đúng vậy, chỉ muốn tự thuyết phục bản thân thôi... Để cho ngươi cảm thấy tự tay giết chết muội muội của mình, muội muội đã đi theo bên cạnh ngươi từ nhỏ, đã dành vô số tháng năm cho ngươi; đó không phải là lỗi của ngươi, mà chỉ do ta... đáng phải chết!"
Khi nói đến "đáng phải chết", giọng nói của Lý Vân Duệ trở sắc bén hẳn lên.
Còn Hoàng đế, khi nghe tới chỗ "Đông Cung" đã nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Dẫu sao ngươi cũng là muội muội ruột thịt của trẫm, là người mà mẫu hậu yêu thương nhất. Nếu không đến mức này, dù sao trẫm cũng sẽ bảo vệ cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời... Ngươi đảo loạn triều cương, che giấu tư binh, vận dụng Minh gia, thành lập Quân Sơn hội, có cái nào không phải tội lớn khi quân. Nhưng những chuyện đó có đáng gì... dù sao ngươi cũng là muội muội mà trẫm thương yêu từ nhỏ, trẫm không trách tội ngươi, ngươi cũng không cần phải mang tội... Trong những năm qua, cho dù là việc ngươi bán đứng thằng nhóc Ngôn Băng Vân, hay âm mưu ám sát Phạm Nhàn, trẫm đều không trách móc gì ngươi. Bởi vì... trẫm không thấy mấy chuyện đó có gì ghê gớm."
Hắn mở to đôi mắt, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: "Nhưng ngươi không nên nhúng tay vào chuyện giữa mấy đứa cháu trai của mình... Đứa thứ hai đã bị ngươi lôi kéo vào con đường sai lệch, mặc dù bề ngoài vẫn giả vờ tốt đẹp."
Lý Vân Duệ lạnh lùng châm biếm: "Con trai của ngươi bị chính ngươi ép đến mức điên loạn."
"Vậy Thừa Càn thì sao?" Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mắt Lý Vân Duệ, "Ngươi biết không, hắn chính là Thái tử! Hắn là người mà trẫm đào tạo tỉ mỉ, tương lai sẽ là Hoàng đế! Trẫm còn muốn chinh phục một giang sơn rộng lớn, còn muốn đứa con trai này sẽ thay trẫm giữ vững triều đại cả vạn năm... Nếu ngươi phò tá cho nó, trẫm chỉ cảm thấy vui mừng. Nhưng ngươi lại đi mê hoặc nó!"
Chân trời lại vang lên một tiếng sấm rền, âm thanh không vang dội nhưng lại khiến Quảng Tín cung vang lên tiếng ong ong. Nhưng giữa uy thế của đất trời này, tiếng nói phẫn nộ của Hoàng đế vẫn cực kỳ sắc bén đâm vào trong tai Trưởng công chúa.
Ánh sét rọi vào qua cửa sổ, khiến cho Quảng Tín cung chói lòa trong một khoảnh. Ngay trong khoảnh khắc ấy, Hoàng đế vươn cánh tay phải mạnh mẽ của mình ra, nắm chặt lấy yết hầu của Trưởng công chúa, đẩy về phía trước, bước qua chiếc giường thấp, gạt qua bức bình phong, đặt nữ nhân xinh đẹp nhất Khánh Quốc lên bức tường của cung điện. Ngón tay hắn nổi gân xanh, đang vận sức!
Trưởng công chúa hít thở khó nhọc nhưng không kêu cứu, không van xin, chỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên đang cực kỳ phẫn nộ trước mặt. Cổ họng trắng noãn của cô bị bàn tay kia bóp chặt, máu chảy không thông, khiến mặt mày lvc đỏ bừng, ngược lại toát lên một vẻ đẹp quỷ mị lay động lòng người.
“Trẫm... chưa từng nghĩ tới việc đổi... tất cả mọi thứ đều là vì tương lai của Thừa Càn, vì giang sơ của trẫm cần một vị quân chủ rộng rãi mà mạnh mẽ, mà tất cả những điều đó... đều bị ngươi phá hủy!” Hoàng đế phẫn nộ hét lên: “Vì sao?”
Trưởng công chúa mặt mày đỏ chót, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, sau đó lập tức hiểu ra. Cô ả mỉm cười, thở hổn hển nói: “Hóa ra... tất cả những thứ này đều là ngươi đang diễn trò. Hóa ra Phạm Nhàn cũng bị ngươi đùa bỡn, tức là sau này hắn còn chết thảm hại hơn cả ta.”
Thân thể cô ả bị ép lên bức tường cung điện, hai chân khó khăn lắm mới đặt được lên mặt đất, dáng vẻ cực kỳ thê lương. Nhưng ngay lúc này cô ả nở nụ cười khó nhọc: “Có điều, chắc chắn ngươi sẽ không để Thừa Càn kế vị nữa, chẳng lẽ ngươi định để Phạm Nhàn lên làm Hoàng đế... Không, Hoàng đế ca ca, ta hiểu rõ ngươi, có chết ngươi cũng không để Phạm Nhàn ngóc đầu lên.”
Hoàng đế nghe câu này, bàn tay nới lỏng một chút.
Trưởng công chúa nhìn hắn, ánh mắt đầy hứng thú và giễu cợt, thở hổn hển nói: "Hoàng đế ca ca, ngươi quá nghi ngờ, ngươi rất giỏi che giấu... Ngươi muốn rèn giũa Thái tử, nhưng lại khiến cho Thái tử sợ hãi như con chuột nhắt... Hắn luôn cho rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngươi phế bỏ, làm sao hắn lại không sợ, vì sao hắn lại không cần một vòng tay đáng tin cậy như của ta?"
Vòng tay... dường như Trưởng công chúa Lý Vân Duệ hoàn toàn không sợ chết, liên tục đả kích màng nhĩ của Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn đăm đăm vào cô ả, chỉ hỏi một câu: "Vì sao?"
o O o
"Vì sao ư?" Lý Vân Duệ đột nhiên vùng vẫy dưới tay hắn nhưng kết quả chỉ khiến cô ả đau đớn thêm. Cô ả gào thét tức tối: "Vì sao à? Chẳng có vì sao gì cả! Nó yêu ta, đó là lý do đấy... bản cung thích đùa bỡn nó, chơi đùa cho đến khi ngươi đau lòng, khiến ngươi tuyệt vọng..."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑