๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trưởng công chúa cười ha hả như điên như dại: "Hôm nay mới biết, nỗi đau đớn và tuyệt vọng của ngươi còn lớn hơn trong tưởng tượng của ta, ta rất hài lòng."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn cô ả, chậm rãi nói: "Nó yêu ngươi?"
"Không được sao?" Gò má Trưởng công chúa đỏ ửng đầy mũ lệ, dưới ánh sáng thi thoảng lại lóe lên, càng trở nên quyến rũ. Cô ả thở hổn hển, kiêu ngạo nói: "Trong thiên hạ này, nam nhân nào không mến mộ bản cung... liệu có chăng?"
Cô ả nhìn gương mặt Hoàng đế gần trong gang tấc, bất chợt giật mình, ngây ngốc nâng cánh tay phải mềm yếu lên, vuốt nhẹ lên mặt hắn, nói với giọng đầy si mê: "Hoàng đế ca ca, ngươi cũng thích ta mà."
"Vô sỉ!" Hoàng đế gạt tay cô ả ra.
Lý Vân Duệ không hề tức giận, chỉ thở hổn hển, cực kỳ kiên định nói: "Ngươi thích ta... chẳng qua ta là muội muội của ngươi, nhưng... thế thì đã sao sao? Thích chính là thích, cho dù ngươi chôn giấu tâm tư dưới chân núi Đại Đông sơn, hay giấu trong lòng biển sâu, tình cảm đó vẫn bị chính ngươi phát hiện ra, tâm tư là không thể vứt bỏ."
"Không phải nam nhân nào cũng dễ động tình như dã thú." Hoàng đế lạnh lùng nhìn muội muội đang hô hấp càng ngày càng gấp gáp, "Không phải nam nhân nào đều sẽ ngã lòng dưới váy của ngươi. Nữ nhân, đừng bao giờ nghĩ mình có thể đứng trên đỉnh đầu nam nhân."
"Ngươi đang nói về Diệp Khinh Mi ư?" Lý Vân Duệ đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn: "Ta không phải là ả!"
"Ngươi vĩnh viễn không thể sánh bằng nàng." Hoàng đế đột nhiên tiến lại gần, thì thầm vào tai cô ả: "Dẫu cho ngươi đã làm bao chuyện suốt bấy lâu nay, trong lòng ta ngươi vĩnh viễn không thể sánh được với nàng... chính ngươi cũng biết rõ điều này."
Gương mặt Lý Vân Duệ bỗng trở nên tái mét, dường như đã bị những lời này đã đâm vào điểm yếu sâu trong lòng.
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ, tiếp tục thì thầm vào tai cô ả: "Ngươi chỉ có thể đuổi theo dấu chân của nàng, nhưng... mãi mãi không thể bắt kịp. Bây giờ, mọi thứ của ngươi đều sẽ thuộc về con trai của ta và nàng ấy, có phải ngươi đang cảm thấy đau khổ khôngchứ?"
Lý Vân Duệ cố gắng đứng dậy, ánh mắt đầy thù hận nhìn Hoàng đế.
"Thậm chí ngươi còn không bằng đứa con tư sinh của ta." Ngoài cửa tiếng sấm rền vang, lời nói của Hoàng đế nhẹ nhàng thì thầm bên Trưởng công chúa, nhưng khi vang vào tai cô ả, nó còn đáng sợ hơn cả tiếng sấm: "Vừa rồi ngươi tự hào mình có thể đùa bỡn với mọi nam nhân trong thiên hạ, vậy sao không đùa bỡn với nó đi?"
Ánh mắt Lý Vân Duệ dần dần bình tĩnh lại, tiếng nói khó nhọc nhưng rất ổn định: "Nó là tướng công của Uyển Nhi."
Hoàng đế nhìn nàng bằng ánh mắt chế giễu và độc địa: "Ngươi còn dám xuống tay với đứa cháu trai của mình, còn biết đến hai từ 'liêm sỉ' cơ à?"
Trưởng công chúa không chút yếu thế, nhìn hắn một cách đáng thương: "Trong ba huynh muội chúng ta, sao lại có đến hai người điên như vậy? Ta không biết, chẳng lẽ ngươi biết? Nếu ngươi biết, năm xưa đã chẳng cướp người yêu của thuộc hạ mình vào cung làm phi tử!"
Tiếng sấm sét ngoài điện chợt ngưng bặt, trong cung điện tĩnh lặng như chết.
Bàn tay của Hoàng đế kiên định bất động, nắm chặt yết hầu mảnh khảnh của Trưởng công chúa, một lát sau vẫn không nói lời nào.
"Năm đó Bắc phạt, ngươi bị thương nặng, toàn thân cứng ngắc không thể cử động." Trưởng công chúa ho khan, ác độc và hả hê nói: "Chính là nhờ Trần Bình Bình vượt ngàn dặm tập kích, mạo hiểm cứu ngươi ra khỏi dãy núi phía Bắc, là nữ nô Đông Di năm xưa Ninh Tài nhân đã hầu hạ cái cọc gỗ nhà ngươi suốt quãng đường dài đó. Suốt thời gian khó khăn đó, Trần viện trưởng chỉ có thể uống nước đái ngựa, ăn thịt ngựa... Nhưng hai vị ân nhân như vậy, ngươi đã đối xử như thế nào? Ngươi thừa biết Bình Bình thích Ninh Tài nhân, Ninh Tài nhân cũng kính trọng Trần Bình Bình. Nhưng vị chủ nhân nhà này, lại chen vào, chiếm đoạt Ninh Tài nhân... Hoàng đế ca ca à, đừng tưởng khi đó ta còn nhỏ nên không biết chuyện này. vì sao mẫu hậu lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì thân phận của Ninh Tài nhân? Vì sao lại xử tử cô ấy? Nếu như không phải Diệp Khinh Mi ra mặt biện hộ, Ninh Tài nhân và Đại hoàng tử đã không còn tồn tại từ lâu rồi... chẳng lẽ ngươi biết cái thứ liêm sỉ à?"
"Đừng có nói mấy lời vớ vẩn như Trần Bình Bình là thái giám!" Trưởng công chúa ác độc nói: "Ngươi cho là mình sạch sẽ hơn ta à?"
o O o
Nhưng điều khiến Lý Vân Duệ thất vọng là, Hoàng đế không hề khiếp sợ hay bất an, chỉ lạnh lùng nhìn mình.
Hoàng đế chậm rãi gia tăng lực lượng trên bàn tay, gằn từng chữ một nói: "Trước lúc chết vẫn không quên gây xích mích quan hệ giữa trẫm và Trần Viện trưởng. Vân Duệ, trẫm thật sự rất tán thưởng ngươi, do đó trẫm... không thể giữ ngươi lại."