๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hiện giờ cả Giang Nam đều biết ta là cao thủ dưới trướng đại nhân ngài." Người trẻ tuổi kia nở nụ cười hiền hòa nói: "Đương nhiên các quan viên ấy cũng phải nể tình một chút. Thế thì chuyện coi bói này kém làm sao được."
Trên mặt hồ, một cơn gió nhẹ thổi qua, cây xanh dưới chân núi xanh mơn mở, chỉ một góc nhỏ của lá cờ xanh trong tay Thập Tam Lang đung đưa, nhưng đã lộ ra hai chữ "Thiết Tương".
Sau trận phong ba Chiêu Thương tiền trang xâm chiếm cổ phần của Minh gia, đám người từng ở Minh viên đã đoán trước được người trẻ tuổi này đứng sau lưng chưởng quỹ Chiêu Thương tiền trang chính là cao thủ mà Tiểu Phạm đại nhân sử dụng để giám sát tiền trang.
Đã là tâm phúc của Khâm sai đại nhân, tất nhiên sinh sống ở Giang Nam cũng thoải mái.
"May là ngươi không có thói quen làm hại gái nhà lành." Phạm Nhàn mỉm cười đứng bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Trên gò đất xanh tươi ven, mặt hồ phản chiếu ánh sáng vàng, soi rọi gương mặt. Cảnh tượng này khiến cho Phạm Nhàn liên tưởng tới nhiều năm trước, trên vách đá tại Đàm Châu, nam nhân thân thiết nhất với y trong thế gian này cũng như bị ánh sáng rực rỡ vây quanh.
Nam nhân đó che mắt bằng mảnh vải đen, cứ như đang từ biệt một nơi nào đó, còn Vương Thập Tam Lang thì sao? Phạm Nhàn lắc đầu một cách vô thức, không hiểu vì sao mình lại thường xuyên liên tưởng vị nhân huynh này và thúc thúc mù.
Y rất nhớ Ngũ Trúc. Đặc biệt là trong tình hình Giang Nam vẫn yên bình như hiện nay. Y không biết rốt cuộc thương tích của Ngũ Trúc thúc đã hồi phục hết chưa, thậm chí Trần Bình Bình cũng không rõ Ngũ Trúc thúc đã trốn ở đâu để dưỡng thương.
Và thương thế như thế nào mà phải chữa trị hơn một năm?
Phạm Nhàn nhíu mày.
Vương Thập Tam Lang tò mò nhìn y một cái, hỏi: "Phạm Đại nhân, ngài có điều gì lo âu?"
"Đúng vậy." Phạm Nhàn không do dự, trực tiếp nói: "Ta có việc cần sự giúp đỡ của ngươi."
"Chuyện gì?"
"Thái tử của triều ta đang đi tới Nam Chiếu, dọc hành trình này khói độc mịt mù, đường xá khó khăn, ta rất lo lắng cho sức khỏe của hắn." Phạm Nhàn bình tĩnh nói.
Vương Thập Tam Lang khẽ nhíu mày, hơi thở bỗng trở nên nặng nề, suy nghĩ một lúc lâu rồi từ từ nói: "Cấm quân, Giám Sát viện cùng với Hổ vệ của Khánh quốc, phòng thủ cỡ này quả thật quá chặt chẽ. Cho dù ta có chết, cũng chưa chắc đã tiếp cận được hắn."
Phạm Nhàn nở nụ cười: "Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi."
Vương Thập Tam Lang nhìn y, không nói lời nào.
"Thay ta mang thuốc giải độc cho hắn." Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, như đang tránh ánh sáng vàng ngày càng đậm trên mặt hồ, "Âm thầm bảo vệ hắn giúp ta, đảm bảo an toàn cho hắn trên suốt quãng đường."
Vương Thập Tam Lang nhíu mày chặt hơn, hoàn toàn không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại đưa ra yêu cầu này. Sau một hồi lưỡng lự, hắn nhỏ giọng nói: “Vì sao? Theo những gì ta biết về tình hình kinh đô Khánh Quốc, Trưởng công chúa bị đã giam cầm, Thái tử cũng sắp thất thế, dưới quyền Hoàng đế Khánh Quốc không còn ai có khả năng đối đầu với ngươi."
Phạm Nhàn nhẹ nhàng mỉm cười, không biết phải giải thích sao nên dứt khoát không giải thích gì cả.
"Rốt cuộc ở kinh đô đã xảy ra chuyện gì?" Vương Thập Tam Lang tỏ ra tò mò như một đứa trẻ: "Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến ngài?"
Hắn vô thức sử dụng gọi bằng ngài, nhưng Phạm Nhàn lại phì cười một tiếng, bực tức nói: "Ta đang ở Giang Nam, cho dù tay dài đến mấy đi nữa cũng làm sao với được tới kinh đô."
Vương Thập Tam Lang suy nghĩ một hồi, gật đầu chấp nhận với lời giải thích của y, gãi đầu rồi nói: "Nhưng mà... Thái tử lên đường đi về phía nam, có vẻ như bệ hạ của quý quốc đang có ý kiến gì đó. Phạm đại nhân ngài muốn ta tới bảo vệ hắn, chẳng lẽ đã đoán trước được điều gì? Nhưng nếu ta đoán đúng... ngài làm như vậy chẳng phải là đối đầu với bệ hạ của quý quốc hay sao? Bây giờ ta đã trở thành một bí mật mà mọi người đều biết, công khai đối đầu với bệ hạ, chẳng lẽ đại nhân không lo lắng à?"
"Đủ rồi, đừng cứ đoán mò nữa." Phạm Nhàn thở dài, "Chuyện này không liên quan gì đến bệ hạ, chẳng qua là Uyển Nhi gửi thư đến yêu cầu mà thôi. Dù sao ta cũng coi như là một nửa con cháu hoàng tộc, cuối cùng cũng cần phải trả một cái giá nào đó."
Vương Thập Tam Lang khẽ mỉm cười, tuy biết y đang nói dối nhưng không vạch trần.
Phạm Nhàn nhíu mày nhìn hắn một cái rồi nói: "Đừng cười như con thỏ nữa, bây giờ xem ra ngươi cũng chẳng phải loại ngu xuẩn..."
Vương Thập Tam Lang giơ tay lên nói: "Ta có lúc nào ngu xuẩn?"
"Lúc giết vị huynh đệ mũi tên nhỏ." Lúc này, Phạm Nhàn đã biết quá trình đêm đó tập kích đại bản doanh từ miệng của Vương Thập Tam Lang, nhớ lại sự dũng mãnh của Vương Thập Tam Lang vào thời điểm ấy, từng bày tỏ nhiều lời cảm thán. Lúc này y tiếp tục lặp lại: "Mãnh tướng... thường dễ mất mạng."