๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Thập Tam Lang tự mỉa mai nói: "Có lẽ ta chỉ quen với cách chiến đấu như vậy."
Không hiểu sao, Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ đến Lâm Thanh Hà trong vai một mãnh tướng, tự mình bật cười một cách hoang đường. Sau đó y nhẹ nhàng vỗ vai Vương Thập Tam Lang, nói trong ánh mắt mờ mịt của hắn: "Sư phụ của ngươi bảo ngươi đi theo ta chắc chắn là vì một số chuyện nhiều năm sau... Nếu đã như vậy, hãy trân trọng tính mạng mình... Trên con đường Nam Chiếu, chỉ cần ngươi âm thầm theo dõi là đủ, nếu có thể không ra tay thì càng tốt."
Hắn im lặng một lúc rồi mới nói: "Không phải ta đe dọa ngươi, có điều hiện tại Minh gia đã nằm trong tay ta, quyền lực vận chuyển hàng hóa Nội Khố đến phía đông cũng đều thuộc về ta. Ngươi nên hiểu rằng trong hai tháng qua, ta và lệnh sư đã hợp tác không tệ, cho nên mong ngươi giúp đỡ ta trong việc nhỏ này."
.o O o .
Nhìn lá cờ xanh biến mất giữa tán liễu vàng bên hồ, Phạm Nhàn im lặng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt mông trên gò đất, ngây người nhìn Tây Hồ thơ mộng cùng cây cầu chưa từng tồn tại cũng chưa từng đứt gãy.
Nếu Vương Khải Niên biết những mưu đồ của mình, chắc chắn lão sẽ giật mình kinh hãi, nghĩ rằng y đã mất trí, nhưng trong lòng Phạm Nhàn lại biết mình không hề điên.
Trước đây muốn lật đổ Thái tử là vì nếu Thái tử lên ngôi, mình sẽ không được sống yên lành nữa. Nhưng bây giờ lại muốn bảo vệ mạng sống của Thái tử nhằm gây rắc rối cho Hoàng đế Khánh Quốc —— bởi vì nếu Trưởng công chúa và Thái tử đều ngủm củ tỏi, giữa mình và Hoàng đế sẽ không còn bất cứ thứ gì giảm xóc, việc tước quyền sẽ diễn ra ngay lập tức. Điều mà Phạm Nhàn lo ngại hơn nữa là an toàn của Trần Bình Bình và Phạm Kiến.
Phạm Nhàn hiểu rõ trong lòng, Hoàng đế Khánh Quốc rất coi trọng danh tiếng. Từ biến cố lần này trong cung là có thể thấy cực kỳ rõ ràng. Vì một bê bối của hoàng tộc mà Hoàng đế không tiếc giết hàng trăm người trong cung để che đậy sự việc; còn vụ đồ sát hòn đảo ở Đông Hải và chi tiết trong chuyện bán đứng Ngôn Băng Vân vốn được giữ bí mật rất lâu, giờ lại bị tiết lộ ra ngoài.
Kể từ đó, sự sụp đổ của Trưởng công chúa có lý do rất thực tế. có điều, Hoàng đế đã vòng vo đến thế chứng tỏ hắn không muốn danh tiếng mình bị tổn hại chút nào. Đây không phải là bê bối của hoàng tộc mà là bê bối của Trưởng công chúa, chỉ có vậy mà thôi.
Và từ sắp xếp cho Thái tử cũng cho thấy điều này. Chắc chắn Hoàng đế phải đau đầu suy nghĩ về cách phế bỏ người thừa kế, bởi hắn không muốn tự tát lên mặt mình. Hai năm qua Thái tử đã có biểu hiện chất phác an phận đến vậy, Hoàng đế sẽ tìm lý do gì?
Trong chuyến đi Nam Chiếu, chắc chắn sẽ phát sinh rất nhiều biến cố. Còn việc Phạm Nhàn gửi Vương Thập Tam lang là để giải quyết một phần những biến cố đó.
Phạm Nhàn không ngu ngốc đến mức bảo vệ Thái tử một lần nữa, y chỉ muốn tạo ra một chút phiền phức cho Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế không chú ý đến mình và Chiêu Thương tiền trang quá sớm, cũng như không có ý đồ với hai vị lão nhân gia đứng sau lưng mình.
Y nhớ đến Ngũ Trúc thúc biết trong thiên hạ của Khánh Quốc này có rất nhiều người mà y quan tâm. Vì những người này, y nhất định phải ở lại đây. Nếu chỉ có mình mình, y thực sự không sợ hãi hay lo lắng gì cả, cho dù có phải cắt đứt với Hoàng đế lão tử, y vẫn có thể tỏ ra kiêu ngạo, hung hăng ra vẻ, giơ ngón giữa với hoàng thành.
Trong mắt Nhị hoàng tử và rất nhiều người thông minh, mọi thứ bên cạnh Phạm Nhàn chỉ là những lực lượng trên giấy, không thể chịu nổi một đòn. Chính ý cũng tự biết, con dân trong thế giới này đều mang lòng sùng bái tự nhiên đối với hoàng tuyền. Không chỉ là Giám Sát viện, thậm chí cả Khải Niên tiểu tổ của y hay Tiểu Ngôn công tử đang ngồi ở kinh đô xa xôi, đều có thể vì một ý chỉ mà đứng ở phía đối lập với mình.
Có điều, dù tất cả mọi thứ bên cạnh y bị một ý chỉ của Hoàng đế cướp đi, y cũng không sợ, càng không bị lời nói của lão nhị đoán trúng.
Bởi vì y có một trái tim của con người sống lâu năm trong thời hiện đại, xưa nay chưa bao giờ kính sợ đối với thứ quyền lực hoàng gia kia. Bởi vì y có thể tham khảo với Thất Diệp, sắp xếp ra một quy trình công nghệ Nội Khố, và bởi vì bản thân y là một cao thủ cửu phẩm chuyên về giết người.
Anh còn có một chiếc rương, có mối quan hệ mật thiết với Hoàng đế Bắc Tề, và có Ngũ Trúc thúc.
Phạm Nhàn lặng lẽ ngồi trên gò đất xanh tươi bên bờ Tây Hồ, híp mắt nhìn đám mây đỏ lúc hoàng hôn ở phương xa, suy nghĩ trong lòng, nếu có một ngày y bị ép phải giơ ngón giữa vào tòa hoàng thành kia, đó sẽ là một cảnh tượng đồ sộ như thế nào!
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑