๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhược Nhược lau sạch giọt lệ nơi khóe mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh vị thế tử ôn hòa kia. Hắn đinh tới phía tây đánh nhau với người Hồ, liệu có bị thương không? Có trở về không?
Tĩnh Vương phủ cùng với Phạm phủ chính là kết giao nhiều đời, Phạm Nhược Nhược cũng đã lớn lên từ nhỏ cùng Lý Hoằng Thành. Cô biết tuy đối phương có chí lớn, nhưng xét về bản tính lại là một người tốt hiếm có, bỏ qua những chuyện phong lưu trên thuyền hoa kia thì cũng cực kỳ si tình với mình. Lần này Hoằng Thành tự rời khỏi kinh thành, một mặt là muốn rời khỏi trận tranh đấu giữa các Hoàng tử ở kinh đô, nhưng cô lại hiểu chẳng khác gì bản thân làm hắn bị tổn thương, là một loại tự trục xuất bản thân mình.
Nhưng Phạm Nhược Nhược vẫn không thể đón nhận Hoằng Thành. Đúng vậy, trái tim linh lung của cô bị Phạm Nhàn tiêm nhiễm quá nhiều, tới giờ so với Phạm Nhàn lại.... càng không thể chấp nhận thái độ về nam nữ trong thế giới này.
Có phải đây là một chuyện rất hoang đường, rất thú vị hay không?
Đương nhiên, ngay cả khi không có những chuyện phong lưu trên thuyền hoa kia, ngay cả khi Hoằng Thành là một người hoàn hảo, Phạm Nhược Nhược vẫn không thể chấp nhận cuộc sống cùng nam nhân đó.
Giống như Phạm Nhàn đã kể lại một câu chuyện nào đó trong những bức thư năm xưa.
Những thứ đó đều rất tốt, nhưng... ta chỉ không thích mà thôi.
o O o
"Hắn lại viết câu chuyện gì mà làm cho muội khóc lóc như vậy?" Ngoài cửa phòng vang lên đến một giọng nói lười biếng, âm thanh hết sức trong trẻo: "Cái gã ca ca của muội, trong một khía cạnh nào đó thực sự rất đáng ghét."
Phạm Nhược Nhược kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên,thấy Hải Đường cô nương mặc một bộ áo mỏng đang ở chỗ cửa, vội vàng đứng dậy, nói: "Hóa ra là sư tỷ đưa thư tới, muội còn tưởng là người của Vương đại nhân phái tới."
Hải Đường giấu hai tay vào trong áo, rảo bước chân đi vào, nói: "Vương Khải Niên không trở về, Phạm Nhàn không nói à? Bây giờ người ơ Thượng Kinh là Đặng Tử Việt, muội nên gặp mặt."
Phạm Nhược Nhược khẽ gật đầu.
Hải Đường mỉm cười nói: "Ta thật sự rất tò mò về nội dung lá thư này, lại khiến cho người luôn bình tĩnh như muội cũng phải rơi lệ."
Ngón tay của Phạm Nhược Nhược nắm lấy lá thư, cúi đầu nói: "Sư tỷ đừng trêu muội. Ca ca... vẫn cứ dông dài như trước kia."
Hải Đường thở dài nói: "Điều này ta hiểu rất rõ."
Phạm Nhược Nhược khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Chẳng phải sư tỷ đang ở Thượng Kinh à, sao lại về núi?"
Hải Đường về núi, đương nhiên không phải là cố ý thay Phạm Nhàn gửi thư cho muội muội. Cô nhìn Phạm Nhược Nhược, mỉm cười: "Sư phụ nhận được thư từ nhị sư huynh, cho rằng muội đã có thể xuống núi, bảo ta đưa muội đi Thượng Kinh thành."
"Đến Thượng Kinh thành?" Phạm Nhược Nhược có vẻ khó xử: "Nhưng còn rất nhiều thứ chưa học."
"Chẳng qua là có người muốn gặp muội, nên mới mời ta đưa muộiđi một chuyến." Hải Đường nói: "Muội thích cuộc sống trong núi, đến lúc đó cứ về là được."
"Sư tỷ cũng rất thích cuộc sống trong núi đúng không?" Phạm Nhược Nhược cười nói: "Muội chưa động chạm gì vào gian phòng này đâu, giữ lại, đến lúc đó chúng ta ở cùng nhau."
Nghe câu này, Hải Đường lại chìm vào trầm mặc, một lúc lâu sau cô nương này mới thở dài, nói một cách bất đắc dĩ: "Nhưng nếu muốn về, đâu phải chuyện một năm hai năm."
Phạm Nhược Nhược biết rõ, Hải Đường sư tỷ luôn âm thầm làm chuyện gì đó cùng với ca ca. Vốn dĩ có Phạm Nhàn đứng giữa làm cầu nối, mối quan hệ giữa cô và Hải Đường không tệ, hơn nữa nói chuyện cũng tương đối tự do, nhưng mỗi khi nghĩ đến tẩu tẩu Lâm Uyển Nhi ở Khánh Quốc xa xôi... Phạm Nhược Nhược luôn cố gắng giữ khoảng cách với Hải Đường, có lẽ đây chính là chút tâm tư nhỏ của cô nương này.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lời nói lúc trước, hiếu kỳ hỏi: "Vào Thượng Kinh thành... ai muốn gặp muội?"
"Bệ hạ." Khóe môi Hải Đường nở một nụ cười, nghĩ thầm tâm tư của vị bệ hạ kia cũng khó đoán chẳng khác nào Phạm Nhàn.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cách ngọn núi xanh của đạo môn Thiên Nhất đạo hoàn toàn không xa, trong Thượng Kinh thành, tòa hoàng cung kết hợp hai màu xanh đen, mỹ lệ độc nhất vô nhị trên thế gian, chủ nhân của thiên hạ phương Bắc - Hoàng đế bệ hạ Bắc Tề đang ngồi co quắp trên giường, hai chân bọc trong vải cực kỳ ấm áp, thân thể lại tựa vào trong lòng một vị mỹ nhân mặc trang phục cung đình.
Vị Hoàng đế tuổi tác không lớn lắm này than thở với mỹ nhân phía sau: "Lý Lý, trẫm vẫn chưa hiểu... Nàng nói xem rốt cuộc mùa hè năm ngoái chúng ta đã làm gì?"
o O o
"Mùa hè năm ngoái, hình như chúng ta đâu có làm gì."
Tư Lý Lý ôm đầu, có vẻ hơi nhức óc. Từ sau khi Phạm Nhàn đề cập đến câu này trong bức thư cho Đóa Đóa, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề và hai nữ nhân bên cạnh đã sa vào suy tư vô tận. Cho dù bọn họ dù suy đi tính lại thế nào cũng không hiểu nổi, rốt cuộc mùa hè năm ngoái đám người bọn mình đã làm chuyện gì với Phạm Nhàn.