๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lá thư chỉ có một câu, viết một cách trần trụi như một lời cảnh cáo, thậm chí còn giống như một loại uy hiếp. Bên phía Bắc Tề cũng thấy hoang mang, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Phạm Nhàn tức giận đến vậy.
Đương nhiên bọn họ không ngờ tới, nguyên nhân của tất cả những thứ này chỉ bởi vì Phạm Nhàn tính toán sai năm, ý của anh là muốn cảnh cáo các vị nương tử quân phương Bắc về chuyện căn miếu đổ nát kia, y đã biết rồi.
Lông mày Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại, lạnh lùng nói: "Năm ngoái trẫm thông qua tay Vương Khải Niên tặng hắn một thanh kiếm tốt, cho dù hắn nhìn thấu việc này, không cảm kích trẫm thì thôi, vì sao lại gửi thư đe dọa tiểu sư cô?"
"Đại Ngụy Thiên tử kiếm?" Tư Lý Lý che miệng cười thản nhiên, ánh mắt lóe sáng, "Hay là Đại Ngụy thêm tử kiếm?" (~kiếm thêm con)
Âm điệu từ ngữ giống nhau, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề mất một chút thời gian mới hiểu được câu đùa này, nhưng hắn không cười, ngược lại sắc mặt có vẻ âm trầm.
Tư Lý Lý trong lòng hơi động, biết bệ hạ không thích mình càn rỡ quá mức, vì thế im lặng, quỳ ngồi ở một bên.
Tiểu Hoàng đế Bắc Tề chậm rãi ngồi dậy, hai tay thuận theo thái dương mân mê về phía sau, cuốn lọn tóc dài đen nhánh lại, hai hàng lông mày thanh tú thẳng tắp, bình tĩnh nói: "Không nói những chuyện này nữa, tối nay Phạm Tư Triệt tối nay tổ chức đại tiệc mời khách, trẫm để Vệ Hoa thay mặt trẫm tham dự, nàng cảm thấy thế nào?"
"Bệ hạ anh minh." Tư Lý Lý suy nghĩ một lúc lâu sau đó nghiêm túc nói: "Nếu trói lão nhị Phạm gia ở Thượng Kinh thành, chắc chắn Phạm Nhàn bên phía nam sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn một chút; cho dù có suy nghĩ gì khác cũng phải cân nhắc đến đệ đệ và muội muội của mình."
"Nói tới muội muội, chắc hôm nay vị Nhược Nhược sư cô kia cũng sẽ đến." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười vẫy vẫy tay một cái, hết sức tự nhiên và tiêu sái., "Về phần cách nói của nàng, rõ là nói dối. Không phải là nếu chúng ta trói con cháu Phạm gia ở Thượng Kinh thành là để uy hiếp Phạm Nhàn, mà là Phạm Nhàn đưa đệ đệ và muội muội của mình đến nước ta, muốn chúng ta làm bảo mẫu."
Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Phạm Nhàn là người như thế nào, nếu đã dám đưa, đương nhiên không sợ chúng ta dùng hai người này làm con tin. Cái gã này, lúc đó ở trong cung luôn thể hiện rất dịu dàng và rộng lượng, không giao tiếp với hắn thì không biết tính tình âm độc của hắn..."
Tư Lý Lý mím môi cười nói: "Nhưng bệ hạ vẫn đồng ý, thần thiếp nói trói cũng không phải ý bắt con tin... Phạm Nhược Nhược và Phạm Tư Triệt sinh sống rất tốt ở Bắc Tề, tâm trạng Phạm Nhàn cũng tốt, tương lai... không chừng sẽ có ngày nào đó sẽ đến đây?"
"Nào có đơn giản như vậy?" Hoàng đế Bắc Tề tự cười giễu nói: "Hắn đang sinh sống vui vẻ ở Nam Khánh, hiện giờ Lý Vân Duệ đã lại thất thế, không ai dám động vào hắn chút nào. Làm hắn lại vứt bỏ thanh quyền lực vô thượng trong tay sang nương nhờ trẫm... Về những sắp xếp này của hắn, chỉ có thể nói người này mẫn cảm đa nghi giống hệt như lão cha già Hoàng đế của hắn. Thỏ khôn ba hang, hắn chỉ coi quốc gia của trẫm là một cái hang cho gia tộc của hắn mà thôi."
Hắn thở dài: "Vả lại ở Giang Nam, ở Nội Khố Nam triều, trẫm có quá nhiều chỗ cần hắn. Cho dù biết rõ hắn lợi dụng trẫm, cũng chỉ có thể đồng ý."
Trong thời gian hơn một năm, Hoàng đế Bắc Tề và Phạm Nhàn tự mình tuyển chọn người phát ngôn, bắt đầu thông qua con đường của Thôi gia năm đó, qua từ Hạ Minh Ký và Phạm Tư Triệt, bắt đầu cuồn cuộn không ngừng buôn lậu sang phía Bắc. Cả hai bên đều vơ vét chỗ tốt trong đó. Mặc dù phải phòng ngừa Hoàng đế Khánh Quốc nghi ngờ, chuyện này được thực hiện cực kỳ bí mật, cho dù có tra ra cũng không liên lụy tới những nhân vật cấp cao này. Nhưng mà... cả hai bên đã buộc chặt lại với nhau, cho nên Phạm Nhàn mới an tâm để cho đệ đệ muội muội ở lại Bắc Tề.
Câu nói lúc trước không sai, hiện giờ Tiểu Hoàng đế Bắc Tề chính là một bảo mẫu tốt mà Phạm Nhàn tìm được.
Huống chi Phạm Nhàn bây giờ đã đoán được chuyện trong miếu hoang kia, lúc sử dụng Tiểu Hoàng đế Bắc Tề lại càng không khách khí.
"Vì sao Phạm Nhàn phải lưu lại lối thoát?" Tư Lý Lý nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ hắn vẫn cho rằng Khánh Quốc không phải là nơi ở lâu của mình?"
"Đây chính là điểm khiến trẫm cảm thấy hứng thú nhất." Tiểu Hoàng đế Bắc Tề cười phá lên, "Rốt cuộc Phạm Nhàn là người như thế nào? Trong quá trình leo lên trong Nam triều, lại bắt đầu tìm kiếm lối thoát. Chẳng lẽ Phạm Nhàn cho rằng cuối cùng sẽ có ngày hắn trở mặt với Hoàng đế nhà mình? Đúng là... không thể hiểu nổi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑