๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại hoàng tử nhìn Thái tử đầy thân thiết, xác nhận chuyến đi khó khăn này không khiến cho vị đệ đệ này chịu quá nhiều khổ sở, bấy giờ mới yên lòng. Hắn cũng như người khác đều đang đoán mò không biết vì sao phụ hoàng lại giao nhiệm vụ khó khăn này cho Thái tử. Có điều thân phận và địa vị của hắn không giống những người khác, lại thêm tâm tính bản thân vốn đạm bạc, hắn không muốn suy nghĩ quá sâu, dẫu sao thì cũng không liên quan đến mình, chỉ cần Thừa Càn không gặp chuyện gì là được.
Còn vị Nhị hoàng tử đã trầm mặc trong vương phủ gần nửa năm, lại sử dụng nụ cười đặc trưng của mình để nghênh đón Thái tử trở về. Chẳng qua trong nụ cười ấy kèm theo một chút gì đó khang khác, từ từ thấm vào cõi lòng Thái tử. Thái tử nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Lý Thừa Càn nắm tay lão tam, nhìn gương mặt điềm tĩnh nhu thuận của bé trai cạnh người mình, không nhịn được thở dài một tiếng trong lòng. Thời thế phát triển đến ngày nay, đệ đệ nhỏ nhất này đã loáng thoáng trở thành đối thủ lớn nhất của mình, đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi.
Bỗng nhiên hắn lại nhớ đến vị Quốc chủ mới của Nam Chiếu quốc kia, hình như cùng lớn cỡ tam đệ của mình. Trong lòng hắn bỗng nhiên run lên một cái, bàn tay đang nắm lấy Tam hoàng tử thả lỏng một chút, chỉ có điều ngón trỏ chưa hoàn toàn nhấc lên. Hắn nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục hiền từ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé.
Thái tử biết rõ, Tam đệ của mình so thông minh hơn nhiều so với tên Quốc chủ thò lò nước mũi của Nam Chiếu, huống chi thầy dạy của hắn là Phạm Nhàn. Nhưng ánh mắt của Tam hoàng tử nhìn về phía Thái tử lộ rõ vẻ trấn định, một vẻ trấn định vượt xa thái độ mà một đứa trẻ nên có, hơn nữa không có chút cảm xúc nào khác.
Mấy vị long tử đứng ngoài cửa thành, ai cũng có tâm tư riêng. Thái tử hơi cúi đầu, nhìn mấy bóng dáng có gì đó tịch mịch dưới ánh mặt trời, lòng thâm khổ sở suy nghĩ, phụ tử tương tàn có lẽ là không thể tránh khỏi, lẽ nào tay chân cũng phải đâm chém lẫn nhau hay sao?
o O o
Thái tử vào cung, hành lễ, bẩm báo, dập đầu với Hoàng đế, trở về cung.
Tất cả trình tự trôi chảy như quy định của bộ Lễ và nhị tự, không có chút vấn đề gì, ít nhất không ai phát hiện được vẻ mặt của Hoàng đế bệ hạ và Thái tử điện hạ có phần bất thường. Người ta chỉ chú ý thấy bệ hạ có vẻ hơi mệt mỏi, không giữ Thái tử lại Thái Cực điện nói chuyện quá nhiều, hoàn toàn không giống vẻ mặt của một người gặp lại một đứa con gần nửa năm mới trở về nhà, sau đó đã để Thái tử về Đông cung.
Được Diêu thái giám dẫn đường, Thái tử tới cửa Đông cung, ngẩng đầu nhìn Đông cung vừa được tu sửa, không nhịn được giật mình thở dài một tiếng. Ngày đó cung điện xa hoa này đã bị mình đốt cháy, mới mấy tháng mà lại được sửa chữa như lúc ban đầu... Xem ra phụ hoàng thực sự không muốn làm cho sự việc trở nên quá náo loạn đến mức người nghe được cũng phải sởn cả tóc gáy.
Hắn đột nhiên ngây ngẩn, quay đầu lại hỏi Diêu thái giám: "Bản cung... lát nữa muốn tới khấu đầu vấn an Thái hậu một chút, không biết có được không?"
Diêu thái giám sửng sốt, hắn phụ trách đưa điện hạ về Đông cung, đương nhiên là phải tuân theo ý tứ của bệ hạ, âm thầm giám thị, phải đảm bảo sau khi Thái tử hồi cung là chỉ có thể ở trong cung, điều này tương đương với một loại giam lỏng biến tướng. Nhưng Thái tử đột nhiên đặt câu hỏi, lại dùng loại lý do này, Diêu thái giám hoàn toàn không biết phải nói gì.
Hắn cười khổ một tiếng, chậm rãi cúi người xuống, nói khẽ: "Điện hạ dọa sợ nô tài rồi, ngài là chủ nhân, muốn tới bái kiến Thái hậu, sao lại hỏi nô tài?"
Thái tử cười đầy chua xót, không nói lời nào, đẩy cánh cửa Đông Cung ra. Có điều khi vừa bước vào hắn lại vô thức liếc mắt qua vị trí Quảng Tín cung. Hắn biết rõ cô mẫu đã bị giam ở biệt viện Hoàng thất, do Giám Sát viện phụ trách canh giữ, tòa Quảng Tín cung mà hắn rất quen thuộc và trông ngóng kia... đã không còn một bóng người. Nhưng hắn vẫn không nhịn được tham lam nhìn sang bên đó vài lần.
Diêu thái giám đứng ở một bên cẩn thận không để người khác chú ý, chăm chú quan sát vào thần sắc của Thái tử.
Thái tử lại coi hắn như không tồn tại, ngơ ngác nhìn về chỗ kia —— hắn nghĩ thầm trong lòng, người sống trên đời, luôn có rất nhiều ma chướng, lại không biết là ai nhiễm ma, ai phát điên. Hắn nghĩ đến câu nói kia của cô cô, trái tim bắt đầu đập thình thịch, đúng vậy, mọi người đều điên cuồng, thiên hạ cũng điên cuồng, mỗi người trong hoàng thất đều có nguyên nhân để điên cuồng, nếu mình muốn có thiên hạ này, nhất định phải điên cuồng đến cùng.