๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vì điên cuồng mà tự tin, hắn xoay người lại, mỉm cười ôn hòa với Diêu thái giám, sau đó đóng cửa Đông Cung lại.
Theo lý luận, việc đóng cửa đương nhiên phải do các thái giám và cung nữ thực hiện, nhưng hiện tại số lượng thái giám và cung nữ trong Đông Cung không đủ con số quy định theo nghi lễ. Vài tháng trước, có hàng trăm thái giám và cung nữ trong toàn bộ Hoàng cung mất tích mà không rõ lý do, không ai biết họ đã đi đâu, chỉ có Thái tử biết họ đã chui xuống dưới lòng đất... Mặc dù hiện tại Đông Cung bổ sung thêm nhiều thái giám và cung nữ, nhưng rõ ràng những người mới này có vẻ rất căng thẳng.
Trong Hoàng cung có nhiều người chết như vậy, tất nhiên việc này không thể che giấu được lâu. Có điều, không có vị triều thần nào dám lên tiếng dò hỏi. Một là đây không phải là việc của họ, hai là vì thần tử cũng biết sợ chết.
Dọc đường đi, có cung nữ và thái giám quỳ xuống thỉnh an, nhưng không ai dám bước lên hầu hạ.
Thái tử mỉm cười tự giễu, bước vào sảnh chính, sau đó...
Hắn nhíu mày, hít vào một hơi, vì hắn cảm nhận được mùi rượu nồng nặc. Một mùi rượu đậm đến mức khiến người ta muốn nôn mửa lan tỏa trong cung điện uy nghi này của Khánh Quốc.
Ánh sáng trong điện hơi tối tăm, chỉ có một vài ngọn đèn trên cao được thắp sáng. Lý Thừa Càn giật mình, đưa mắt nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện ra bóng dáng một vị quý phu nhân quen thuộc đang nằm trên chiếc giường. Bên tấm bình phong, chiếc quạt lớn do Nội Khố đồ sản xuất đang nhẹ nhàng đong đưa, phe phẩy làn gió nhẹ, làm tan đi mùi khó chịu trong điện.
Người phụ nữ đó mặc trang phục cung đình lộng lẫy, nhưng trang trí trên người rất tầm thường, mái tóc xõa tung, tay nắm một bình rượu, đang đổ rượu vào miệng, trên gương mặt toát lên vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng.
Bên cạnh là một tiểu thái giám không thấy rõ gương mặt đang kéo chiếc quạt lớn.
Lý Thừa Càn cau mặt chán ghét, nhưng ngay sau đó lại thở dài, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng và thương tiếc, bước tới. Hắn biết rõ nguyên nhân khiến mẫu hậu của mình trở nên như vậy, hắn cũng không thích thái độ giả bộ bí hiểm của mẫu thân mình trong ngày thường, nhưng một khi có chuyện lại hoảng hốt không kiểm soát được. Có điều dù sao đây vẫn là mẫu thân của hắn.
"Mẫu thân, con đã trở về."
Hoàng hậu đã ngà ngà say, dụi mắt nhìn một lúc, cuối cùng cũng nhận ra chàng thanh niên trước mắt chính là con trai của mình. Một lát sau, bà đột nhiên khóc rống lên, lảo đảo ngồi dậy, lao tới ôm chặt Thái tử, nức nở nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Thái tử ôm lấy mẫu thân, cười ôn tồn: "Con đi mất mấy tháng, khiến mẹ lo lắng rồi."
Trong mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ vui mừng, lời nói hàm hồ: "Còn sống là tốt rồi, tốt rồi... Mẹ tưởng ... sẽ không bao giờ gặp lại con nữa..."
Từ khi bệ hạ gửi Thái tử đến Nam Chiếu, cõi lòng Hoàng hậu chìm đắm trong tuyệt vọng. Hoàng hậu và Hoàng đế đã trải qua hai mươi năm làm phu thê, biết rõ nam nhân trên ngai vàng kia tuyệt tình đáng sợ đến mức nào. Hoàng hậu luôn nghĩ sau chuyến này Thái tử đến Nam Chiếu sẽ khó mà trở lại được. Bây giờ thấy đứa con của mình vẫn sống sót, cõi lòng Hoàng hậu tràn ngập vui mừng, tìm thấy một tia hi vọng mong manh trong chốn tuyệt vọng.
Thái tử cười tự giễu, ôm lấy mẫu thân, vỗ nhẹ vào lưng an ủi vài lời. Cho tới giờ phút này, Hoàng hậu vẫn không biết lí do vì sao Hoàng đế lại đột nhiên từ bỏ Thái tử, và Thái tử cũng chưa từng tiết lộ sự thật cho mẫu thân mình. Mặc dù mọi người trong hoàng cung có phần điên loạn, nhưng riêng về chữ “hiếu” vẫn coi như không tệ.
Vì thế, Thái tử không định kể cho mẫu thân mình về những gian nguy và khó khăn mà mình đã gặp phải trên hành trình này. Nếu không có ai đó âm thầm giúp đỡ, cho dù Thái tử có thể sống sót trở về, chắc hắn cũng phải nằm liệt trên giường bệnh, khó có khả năng phục hồi.
Không lâu sau, Hoàng hậu say chuếnh choáng, dần dần ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thái tử. Thái tử nhẹ nhàng đặt mẫu thân của mình lên giường, kéo một tấm chăn lụa mỏng đắp lên, vẫy tay ra hiệu cho thái giám đang vẫy quạt dừng lại, tự mình lấy một chiếc quạt cung tròn, bắt đầu cẩn thận quạt gió cho Hoàng hậu.
Không biết đã quạt bao lâu, xác nhận mẫu thân đã ngủ say, Thái tử mới buông chiếc quạt tròn xuống, ngồi bên giường mải mê suy nghĩ, đầu hắn sụp xuống giữa hai gối, một lúc lâu sau vẫn không nhấc lên được.
o O o
Hắn ngẩng đầu, mặt mày trắng bệch, ánh mắt đảo qua, nhìn vị thái giám duy nhất trong cung điện vắng lặng này, hỏi: "Những ngày qua nương nương thường xuyên uống rượu à?"
"Thưa vâng." Vị thái giám trẻ tuổi bước ra từ trong bóng tối, vô cùng cung kính quỳ xuống thi lễ một cái.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑