๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhìn vị thái giám kia ngẩng mặt lên, Thái tử giật mình, lập tức nhíu mày châm chọc: "Một tòa Đông Cung hơn trăm người, giờ chỉ còn mỗi ngươi sống sót."
Vị thái giám này không phải ai khác, chính là tổng quản thái giám Đông Cung trước đây, Hồng Trúc. Gương mặt Hồng Trúc lộ vẻ áy náy, cúi đầu không nói lời nào. Sự việc đến nước này, tất cả hạ nhân của Đông Cung đều bị Hoàng đế hạ chỉ diệt khẩu, chỉ mình hắn còn sống, đã là bằng chứng nói rõ tất cả chân tướng.
Tuy Hồng Trúc chưa bao giờ mật báo cho Hoàng đế, nhưng hắn đã tiết lộ một số bí mật với Phạm Nhàn. Có lẽ chính vì điều này nên mọi chuyện mới diễn ra. Vì vậy, biểu hiện áy náy trên gương mặt của Hồng Trúc không phải là giả. Những ngày ở Đông cung, Hoàng hậu và Thái tử đều đối xử với hắn không tệ, đặc biệt là Hoàng hậu luôn rất dịu dàng với hắn. Trong những ngày qua, theo mệnh lệnh của bệ hạ, hắn đã âm thầm phục vụ và giám sát Hoàng hậu, nhìn vị quốc mẫu đắn chìm trong nỗi thất vọng sâu sắc rồi đến tuyệt vọng, ngày đêm uống rượu quên đi nỗi buồn, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm xúc không đành lòng.
Thái tử lẳng lặng nhìn hắn, bỗng dưng nở nụ cười khổ, tự nhủ: "Ban đầu cứ tưởng ngươi đã đắc tội với Phạm Nhàn, cho nên phụ hoàng mới đưa ngươi đến đây. Hóa ra... bản cung đã quên, chung quy thì ngươi vẫn là người từ Ngự Thư phòng đi ra... Rốt cuộc ngươi và Đạm Bạc công có thù oán thật không?"
"Là thật." Hồng Trúc cúi đầu trả lời: "Có điều nô tài là con dân của Khánh Quốc, đương nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ."
Không biết vì sao, Thái tử bỗng nhiên giận tím mặt, tiện tay nắm lấy một vật bên cạnh ném tới, tức giận mắng: "Một tên thái giám như ngươi mà dám tự xưng là con dân!"
Thứ bị ném ra là chiếc quạt tròn vừa dùng để quạt mát cho Hoàng hậu, nó bay lơ lửng mà không đủ lực, không trúng vào Hồng Trúc mà sượt qua bên cạnh hắn rồi rơi xuống vạt dưới của tà áo của thái giám kia.
Thái tử sợ đánh thức mẫu hậu, cố gắng ổn định lại hơi thở hổn hển của mình, đưa ánh mắt đầy thù hận nhìn Hồng Trúc: "Xem ra bệ hạ thật sự rất ưa thích ngươi... Biết được chuyện lớn như vậy mà vẫn giữ lại mạng sống của ngươi."
Hồng Trúc khấu đầu hai lần, có vẻ nghi hoặc hỏi: "Điện hạ, chuyện gì cơ?"
Thái tử tỉnh táo lại, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: "Bây giờ Đông Cung đã không còn như xưa, ngươi còn ở lại đây làm gì? Nếu ngươi muốn rời khỏi, ta sẽ nói với phụ hoàng."
Sắc mặt Hồng Trúc mang vẻ do dự, một lát sau mới cắn răng nói: "Nô tài... muốn ở lại Đông Cung."
"Ở lại Đông Cung để giám sát?" Thái tử hạ giọng châm biếm: "Toàn bộ cung điện đều là tai mắt rồi, có còn cần thêm một kẻ như ngươi hay không?"
Tình hình phát triển tới giờ, Thái tử biết sớm muộn gì bệ hạ cũng sẽ phế bỏ mình. Đã như vậy, sao phải làm bộ làm tịch trong cung điện của chính mình?
"Nô tài muốn hầu hạ Hoàng hậu."
Thái tử im lặng trong chốc lát, đột nhiên thở dài, gương mặt lộ vẻ đồng cảm, nhìn về phía Hồng Trúc nói: "Tú Nhi cũng đã chết?"
Hồng Trúc đang quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy một thoáng, một lúc lâu sau mới rầu rĩ gật đầu.
.o O o .
"Trong mấy tháng vừa qua, trong cung có xảy ra chuyện gì không?" Thái tử lẳng lặng nhìn Hồng Trúc, đặt ra một câu hỏi mà theo lý thuyết không bao giờ có được câu trả lời.
Hồng Trúc im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Bệ hạ đã đến Hàm Quang điện vài lần, mỗi khi rời khỏi đó đều có vẻ không vui."
Thái tử mỉm cười, dường như tâm trạng nhẹ nhàng hơn chút ít, nhìn với vẻ tán thưởng Hồng Trúc: "Cảm ơn."
Hồng Trúc cúi đầu, trả lời: "Nô tài không dám."
Thái tử ngồi bên mép giường bắt đầu trầm tư. Rõ ràng là phụ hoàng không tiết lộ chân tướng trong việc này cho Thái hậu. Mặc dù Hoàng đế tung hoành thiên hạ không ai dám cản, nhưng một vị Hoàng đế như phụ hoàng vẫn bị quấy nhiễu bởi những mối lo âu về tinh thần.
Chẳng hạn như thể diện mỏng như giấy tờ giấy chùi kia, hay chẳng hạn như chữ "hiếu" kia.
Khánh Quốc coi trọng việc lấy lòng hiếu thảo để cai trị thiên hạ, Hoàng đế đã tự tạo ra một cái lồng giam cho chính mình.
Lý Thừa Càn nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, biết mình còn một chút thời gian. Vì muốn phụ hoàng phế bỏ chính mình thì phải cần thêm một chút thời gian chuẩn bị ngôn luận. Bát Xử trong Giám Sát viện muốn tung tin đồn cũng không phải dễ dàng như vậy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Tú Nhi đã mất, không biết Hồng Trúc cảm thấy thế nào." Phạm Nhàn thì thầm nói: "Nếu chỉ là một thái giám bình thường, có lẽ không cần suy nghĩ nhiều, nhưng ta biết rõ Hồng Trúc chưa bao giờ là một thái giám đơn thuần. Hắn đã đọc sách và đã mở mang kiến thức, nên hắn luôn phân biệt ân oán và coi trọng tình nghĩa... Nói đi cũng phải nói lại, lý do Tú Nhi bị giết chết là vì ta, là vì hắn. Chính tay hai người chúng ta đã gây ra cái chết của hàng trăm người trong cung."