๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y nhíu mày: "Có vẻ như trí tưởng tượng của chúng ta vẫn còn thiếu sót đôi chút trước sự tàn nhẫn của bệ hạ. Được rồi, cho dù Hồng Trúc không oán hận ta, nhưng chắc chắn hắn sẽ tự trách mình, liệu có phát sinh rắc rối gì không?"
Y lặp lại hai chữ "được rồi", sau đó buồn bã nói: "Nhưng cái chết của mấy trăm người đó đều do ta gây ra... Phải, ta là một người lạnh nhạt vô tình, nhưng dù sao ta cũng không phải là quái vật như Ngũ Trúc thúc thúc, trong lòng vẫn cảm thấy có phần kỳ quái. Trước đây, ta đã từng nói với Hải Đường, giết mấy chục, thậm chí mấy trăm người, có lẽ mắt ta cũng không chớp một cái, nhưng ta không thể trở thành Hoàng đế, bởi vì ta không thể nhìn hàng vạn người chết trước mắt mà vẫn giữ thái độ bình thản."
"Hoàng đế muốn phế bỏ Thái tử, thực ra là do ta âm thầm ảnh hưởng... Đương nhiên cho dù ta không can thiệp thì cuối cùng chuyện này cũng sẽ diễn ra." Phạm Nhàn lắc đầu, "Nhưng bây giờ ta lại muốn Hoàng đế đừng vội vàng phế bỏ Thái tử.Vì sao ư? Chẳng phải điều này rất nhàm chán và hoang đường ư? Rốt cuộc ta đang lo sợ điều gì đây?"
"Sau khi thêm dầu vào lửa, còn lại chỉ là cơm thừa canh cặn..." Y nở nụ cười tự giễu, "Nếu Thái tử và Trưởng công chúa đều gặp nạn, thế thì ta chỉ còn là đống mảnh thức ăn dư thừa. Cho dù bệ hạ có thực lòng yêu thương ta, muốn dắt tay ta chinh phục một thiên hạ rộng lớn... Nhưng ngài cũng biết mà, ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, ừm, thứ chủ nghĩa hòa bình rất giả dối. Ta không thích chiến tranh, chẳng phải những việc ta đã làm trong hai năm qua là để giữ vững tình hình hiện hay sao?"
"Vì vậy, ta cần kéo dài thời gian, ít nhất là trước khi ta sẵn sàng không thể để Hoàng đế bước lên con đường chuẩn bị chiến tranh. Đến thời điểm, lại lệnh cho lão đại dẫn quân còn ta giám sát, tấn công Bắc Tề và Đông Di, dưới lưỡi dao đều là vong hồn... Chỉ cần nghĩ về những ngày chiến tranh đẫm máu như vậy, ta lại cảm thấy khổ sở."
“Đây là mâu thuẫn ngầm chủ yếu mà ta phải đối mặt, ngài cũng biết mà."
Sau khi Phạm Nhàn nói xong câu đó, y cẩn thận cất tờ giấy trước mặt đi, đặt nó trở lại cái hộp rồi bắt đầu thở dài, tức giận với tính tò mò của mình, mỗi lần đều không kiềm chế được mà lấy lá thư của mẹ ra xem đi xem lại, nhưng mỗi lần như vậy đều cảm thấy phiền phức đến cực điểm.
Bây giờ y đang ở tại Tô Châu, trong Hoa Viên, chiếc rương lớn vẫn mở rộng, bên trong lấp lánh ánh sáng lung linh như bông tuyết.
Cũng như Phạm Thượng thư, y đã học được cách nói chuyện trước một tờ giấy. Chỉ có điều phụ thân của y thường nói chuyện với bức tranh, còn y không có năng lực đó nên chỉ biết nói chuyện với bức thư.
Có nhiều điều không thể nói ra với người khác, người duy nhất có thể chia sẻ lại không ở bên cạnh, vì vậy Phạm Nhàn cảm thấy rất khó chịu. Có một thời gian, thậm chí y cho rằng Vương Khải Niên là người lắng nghe tốt nhất, nhưng để tránh cho lão Vương không bị hoảng loạn trước lời nói của mình, cuối cùng y cũng ngừng dày vò tình thần lão Vương.
Ngũ Trúc thúc không ở đây, Nhược Nhược không, Uyển Nhi cũng vậy, Hải Đường cũng thế. Tuy có nghìn vạn lời muốn nói, nhưng biết trải lòng với ai? Những suy nghĩ trái với lẽ thường, không được thế nhân chấp nhận, biết tìm kiếm ủng hộ từ đâu?
Dần dần dà Phạm Nhàn cảm thấy cô đơn, cảm nhận được ý tứ ẩn chứa trong câu nói “lão nương rất cô đơn” kia.
Mà y cũng bắt đầu nảy những nghi ngờ chưa từng có về cuộc sống thứ hai của mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thật ra mỗi người sống trên cõi đời này đều có lúc nhìn lại cuộc sống của mình, nghĩ về quá khứ đã qua và dự đoán về tương lai sẽ đến. Đây chính là suy ngẫm về hôm qua, hôm nay và ngày mai. Nhưng thường thì, việc này chỉ diễn ra khi con người ta đã cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống, hoặc sau khi đã đạt được một mục tiêu cụ thể nào đó. Hình ảnh thường thấy nhất chính là một ông già ngồi bên bờ sông Vị Thủy, vừa câu cá vừa than thở về cuộc đời trôi qua như nước chảy về đông, mãi ra đi không bao giờ trở lại.
Phạm Nhàn không phải là Khổ Hà. Y không có sở thích câu cá, tuổi tác của y cũng còn trẻ. Có điều, y đã trải qua nhiều hơn một cuộc đời so với tất cả mọi người trên thế gian này. Tính kỹ ra, y đã là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi, đã đến lúc nhận biết vận mệnh của mình. Chỉ có điều y lại bị ép phải sống trong một túi da thơm tho mỹ lệ —— việc sử dụng từ "bị ép" có vẻ hơi quái đản, tạm thời bỏ qua —— nhưng y phải suy ngẫm lại.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑