๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ đoạn đối thoại này, có thể thấy trải qua vụ việc phản bội của em gái và con trai mình... Không, phải nói là sau khi tự đẩy em gái và con trai tới bước đường phản bội, tính cách của Hoàng đế đã có những biến đổi rất nhỏ. Đứa con tư sinh Phạm Nhàn không ở bên hắn từ nhỏ nhưng sau khi vào kinh lại ngầm thể hiện lòng trung thành và hiếu thảo, đã được Hoàng đế coi như người đáng tin cậy nhất.
Loại tín nhiệm này khiến cho Phạm Nhàn cảm thấy áp lực đè nặng lên mình. Y day nhẹ cổ họng có phần khô khốc, nhìn bệ hạ một cái, rồi tiếp tục nói: "Nếu từ vài tháng trước Trưởng công chúa đã liên lạc được với người của mình, thế thì bây giờ chỉ là chờ một cơ hội. Và theo thần nghĩ... lúc này bệ hạ rời xa kinh đô chính là cơ hội tốt nhất."
"Ngươi chỉ cần nói nó sẽ làm gì, đừng lúc nào cũng nhắc nhở trẫm về chuyện đó."
"Thưa vâng... Thần nghĩ Trưởng công chúa sẽ dùng hết mọi lực lượng mà cô ta đã tích luỹ trong hai mươi năm qua, cố gắng tấn công dứt điểm ở Đại Đông sơn hoặc trên đường trở về kinh đô. Cho dù thành công hay thất bại, cô ta cũng sẽ phong tỏa thông tin về bệ hạ và tuyên bố với thiên hạ rằng, bệ hạ... đã gặp bất hạnh, để Thái tử hoặc Nhị hoàng tử lên ngôi."
"Không cần phải phí lời về chuyện dù thành công hay thất bại. Nếu nó đã muốn làm, tất nhiên sẽ muốn trẫm mất mạng."
Phạm Nhàn phân tích cực kỳ thô thiển và trực tiếp, nhưng nếu Trưởng công chúa Lý Vân Duệ thực sự thoát thân, chắc chắn cô ả sẽ lựa chọn như vậy. Cái gọi là âm mưu, cuối cùng vẫn là vấn đề sinh tử, vấn đề thắng bại. Một khi sinh tử đã định, thắng thua đã phân, cô ả có ủng hộ của các Hoàng tử ở kinh đô, có ủng hộ từ hai nhà Diệp Tần , lại đổ tội ám sát Hoàng đế lên đầu Phạm Nhàn... Cái ghế rồng đó có ai không ngồi lên được? Trừ khi Trần Bình Bình dẫn dắt năm trăm Hắc Kỵ đáng thương lại một lần nữa tạo phản.
Y cúi đầu nói: "Nếu bệ hạ đã đến đây, chắc chắn cũng có kế hoạch."
Hoàng đế nhìn y một cái, âm u nói: "Lý Vân Duệ có thể có lực lượng gì? Quân Sơn hội? Bây giờ trẫm lại nghĩ lẽ ra năm ngoái nên nghe lời ngươi và Trần Viện trưởng, loại trừ sạch sẽ cái hội đó mới đúng."
"Quân Sơn hội chỉ là một tổ chức lỏng lẻo." Phạm Nhàn lặp lại suy luận của nhạc phụ đại nhân. "Quan trọng là Trưởng công chúa có thể điều động lực lượng ra sao."
"Đại Đông sơn nằm đơn độc bên bờ biển, sâu trong lãnh thổ, hoàn toàn không thể sử dụng đại quân tấn công." Hoàng đế cười nhạt nói: "Đi lên thang trời vạn dặm, nếu có ai dám đến ám sát trẫm, trước tiên phải có bản lĩnh lên trời mới được."
Phạm Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, hiểu rõ ý tứ mà Hoàng đế muốn nói. Đúng là vị trí của Đại Đông sơn rất đặc biệt, khó lòng triển khai đại quân tấn công. Phía Bắc là Đạm Châu là dãy núi và vách đá liên miên, ngăn chặn chút nguy hiểm cuối cùng từ phía quân đội.
Nếu không xét đến điểm này, muốn ám sát quân vương của một nước, nhất là quân vương của quốc gia mạnh nhất thiên hạ, chỉ có thể dựa vào thích khách. Nhưng những kẻ tầm thường chẳng có ích gì, thậm chí còn không thể xuyên thủng vòng phòng ngự của cấm quân ở phía ngoài cùng, chứ đừng nói đến hàng trăm cao thủ Hổ Vệ đáng sợ trên đỉnh núi.
Kẻ tới không có ý tốt, có ý tốt đã không đến. Nếu Trưởng công chúa thật sự muốn hành thích, có thể tưởng tượng trình độ của thích khách sẽ cao đến mức nào.
"Diệp Lưu Vân là cung phụng trong Quân Sơn hội." Phạm Nhàn lo lắng nói: "Có lẽ bên cạnh Trưởng công chúa không có nhiều cao thủ. Nhưng sau khi trải qua trận phục kích ở sơn cốc, thần luôn cảm thấy một số người trong triều đình ngày càng trở nên càn rỡ. Những kẻ hỗn xược như vậy làm ra chuyện gì đi nữa cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Rõ ràng câu này là nói về những lão đại nhân trong quân đội Khánh Quốc. Nếu nhóm người này đứng đối lập với Hoàng đế, tình hình sẽ trở nên như thế nào?
Hoàng đế không đáp lại lời nói của Phạm Nhàn, chỉ lẳng lặng nói: "Lần này trẫm tự mình đến Đại Đông Sơn, không chỉ có ngươi hoài hoặc mà ngay cả hai vị Đại học sĩ kia cũng phản đối quyết liệt. Nhưng trẫm vẫn muốn đi... một là vì trẫm đã ở trong cung quá lâu, trẫm muốn ra ngoài, nhớ lại những nơi mình đã từng tới. Hai là, Thừa Càn đã làm tổn thương cõi lòng trẫm, trẫm muốn phế bỏ nó thì phải phế bỏ một cách quang minh chính đại, không thể để cho người khác có điều gì để bàn bán."
Phạm Nhàn ngẫm nghĩ lại, có lẽ vị bệ hạ bên cạnh là Hoàng đế siêng năng nhất cũng là kỳ quái nhất từ trước tới giờ. Kể từ khi đăng cơ, đặc biệt sau khi đại chiến kết thúc, bệ hạ không còn ra khỏi kinh đô, không tiếp tục những chuyến du ngoạn khắp đất nước như các vị quân vương thường làm trong thời hưng thịnh.