๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thậm chí bệ hạ còn hiếm khi ra khỏi hoàng cung, Phạm Nhàn chỉ biết một lần nhìn thấy bệ hạ ở ngoài Thái Bình biệt viện.
Hoàng đế dừng lại một chốc, mỉm cười nói: "Lý do thứ ba rất đơn giản, trẫm muốn cố ý cho Vân Duy một cơ hội, xem xét xem Quân Sơn hội kia... có sự đủ năng lực loại bỏ một vị quân vương như trẫm hay không."
Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Như thần đã từng nói, có cần phải liều lĩnh đến thế không? Có cần phải tới đây không? Bệ hạ là chủ nhân của thiên hạ, chỉ cần một ý chỉ thôi, những gì còn lại của Quân Sơn sẽ lập tức sụp đổ, đâu đáng nhắc tới ."
"Thật sao? Nhưng còn Diệp Lưu Vân?" Hoàng đế mỉm cười, lông mày dần giãn ra.
Phạm Nhàn nghẹn lời, bấy giờ mới nhận thức được sự tự tin của bệ hạ đã đạt tới mức độ nào. Hóa ra bệ hạ lấy bản thân ra làm mồi, không phải dụ người nào khác, chính là vị cung phụng của Quân Sơn Hội - Diệp Lưu Vân.
Đại tông sư Khánh Quốc - Diệp Lưu Vân! Vị cường giả này tiêu sái phiêu dạt nơi hải ngoại, còn Hoàng đế lại ở trong triều. Hai bên đang cân bằng, thỏa hiệp với nhau, từ đó mới hình thành mối quan hệ giữa Diệp gia và hoàng thất, vừa trung thành vừa có khoảng cách. Nếu Hoàng đế có thể tiêu diệt Diệp Lưu Vân, thế thì không còn lực lượng nào trong Khánh Quốc có thể đe dọa nền tảng cai trị của hắn.
Nói cách khác, Diệp Lưu Vân luôn là khối u ác trong lòng Hoàng đế, và ngày hôm nay tới Đại Đông Sơn, hắn đã mượn sự thần diệu của ngọn núi này để cắt bỏ khối u đó.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm thấy chuyện này khá vô lý. Cho dù ngài có hơn trăm Hổ Vệ, có lão quái vật thần bí Hồng công công, nhưng nếu Trưởng công chúa ra tay, chắc chắn sẽ có không biết bao lực lượng hỗ trợ cho Diệp Lưu Vân. Cho dù Diệp Lưu Vân thất bại trong việc ám sát, nhưng với trình độ siêu phàm của một Đại tông sư, làm sao ngài giữ hắn lại được?
Y từng trực tiếp chứng kiến nhất khiếm khuynh nhân lâu của Diệp Lưu Vân tại thành Hàng Châu, vì vậy y hiểu rõ thực lực khủng khiếp của Diệp Lưu Vân đã đạt đến mức độ nào - trừ khi sử dụng binh mã của Khánh Quốc, cộng thêm nỏ tiễn bắn liên tiếp, có lẽ mới có cơ hội tiêu diệt Diệp Lưu Vân ở vùng ngoại ô. Nhưng lúc này Hoàng đế đang ở trên đỉnh núi, Diệp Lưu Vân đến như gió đi như mây, đâu có lưu lại cơ hội nào cho Hổ Vệ bao vây.
Còn cấm quân dưới chân núi, do địa hình không thuận lợi, cũng không thể tổ chức thành đội kỵ binh tấn công.
"Làm sao mới có thể tiêu diệt một Đại tông sư?"
Đây là câu hỏi mà Phạm Nhàn đã suy nghĩ suốt một năm. y đã đưa ra nhiều phương án, trong đó biện pháp đảm bảo nhất chính là cách xa đối tượng năm trăm mét, cầm khẩu súng ngắm mà mình cất giữ như con trai bảo bối - nhưng tình huống như thế khó mà tạo ra, vì các Đại tông sư thường như thần long thấy đầu àm không thấy đuôi, khả năng cảm ứng của quá mức cường đại, càng không thể đứng đó để cho mình có nhiều thời gian ngắm bắn.
Lhế nào giết chết một vị Đại tông sư? Cuối cùng Phạm Nhàn mới nghĩ ra phương pháp đáng tin cậy nhất, đó chính là – sử dụng hai vị Đại tông sư để giết một vị Đại tông sư.
Đây là một suy nghĩ vô cùng nhàm chán, cực kỳ vô ích. Hai đứa trẻ chắc chắn có thể đánh bại một đứa trẻ, hai viên đá đương nhiên nặng hơn một viên đá. Có điều, vấn đề là Đại tông sư không phải là thứ có thể sản xuất hàng loạt, mà là thiên tài xưa nay hiếm.
Ai có thể tìm ra hai vị Đại tông sư?
"Vì thế, trẫm buộc phải đến Đại Đông sơn, vì trẫm cần một người, và người này vĩnh viễn không thể rời khỏi Đại Đông sơn để ứng đáp ý muốn của trẫm."
Hoàng đế mỉm cười nhìn Phạm Nhàn, sau đó mở cánh cửa gỗ cũ kỹ của ngôi miếu nhỏ. Cửa gỗ kêu cọt kẹt một tiếng, ánh mắt Phạm Nhàn nhẹ nhàng đảo qua, trái tim bất chợt co lại, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và vui vẻ lâu ngày mới gặp lại.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân đờ đẫn ngồi trong gian phòng của Giám Sát viện. Hôm nay, hắn không ngồi trong mật thất như thường lệ, vì... Viện trưởng đã ngồi xe lăn trở về kinh đô, quay trở lại căn phòng của mình. Quyền lực tạm thời mà Băng Vân có được cũng rất tự nhiên trả lại.
Hắn là người quản lý Tứ Xử, căn phòng này cũng có vị trí giáp mặt đường nhất. Trên cửa sổ không được che bằng tấm vải đen, ánh nắng bên ngoài chiếu thẳng vào, khiến cho bên trong phòng sáng rực. Đứng ở cửa sổ có thể thấy rất rõ mái vòm của hoàng cung màu vàng óng.
Trong hoàng cung không có chủ nhân, có lẽ lúc này bệ hạ đã đến khu vực Đông Sơn rồi nhỉ? Ngôn Băng Vân suy nghĩ, từ khi bệ hạ rời khỏi kinh đô, mọi người ở kinh đô đều trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn, không gây rắc rối gì cho Giám Sát viện. Có lẽ lúc này ai cũng sợ bị bệ hạ đã rời xa kinh đô nghi ngờ.