๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cũng như lời Hoàng đế đã nói trước đó, nếu bố trí này là nhắm vào Diệp Lưu Vân, thế thì hắn cần Ngũ Trúc tham gia. Chẳng qua Ngũ Trúc sẽ không vì mưu đồ của Hoàng đế mà rời khỏi núi Đại Đông sơn. Thậm chí ngay cả trên Đại Đông sơn, nếu hắn không muốn đối đầu với Diệp Lưu Vân, hắn sẽ không hành ra tay —— Hoàng đế có thể ra lệnh cho tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng không thể ra lệnh cho Ngũ Trúc —— vì vậy Hoàng đế cần Phạm Nhàn hỗ trợ, giúp y thuyết phục Ngũ Trúc tham gia chuyện này.
"Bệ hạ đưa ta đến gặp ngươi là có ý gì, chắc ngươi cũng biết." Phạm Nhàn nhìn Ngũ Trúc, cúi đầu nói.
"Ngươi cũng biết mà." Ngũ Trúc trả lời.
Phạm Nhàn chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt lộ ra một vẻ cảm xúc phức tạp. Sau một khoảnh lặng, y nói: "Từ khi vào kinh đến giờ đã ba năm rưỡi, ta đã làm rất nhiều việc. Nhưng thực ra, ta biết rất rõ, những việc đó đều là một số người đang lợi dụng ta... còn bây giờ, những người đó lại muốn lợi dụng ta để lợi dụng ngươi. Đối với ta thì không sao, vì ta có thứ mà mình muốn, nhưng ngươi không có bất cứ mong muốn gì với thế giới này, nên điều này thực sự bất công đối với ngươi."
"Trên thế gian này không có chuyện công bằng với bất công." Ngũ Trúc bình tĩnh trả lời: "Quan trọng là việc này có lợi ích gì cho ngươi hay không."
Phạm Nhàn nhận ra một điều rất đặc biệt: sau khi xa cách Ngũ Trúc thúc hơn một năm, bây giờ lời nói của người mù này có vẻ nhiều hơn so với lúc trước, sắc mặt phong phú hơn một chút. Y cười khổ lắc đầu nói: "Bệ hạ đẩy mình vào tình thế hiểm nghèo này. Nếu chúng ta không giúp ông ta, ông ta thật sự sẽ bị Diệp Lưu Vân cho một chiêu kiếm chém chết... mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ. Bệ hạ đã đẩy mạng sống của mình và chấn động toàn thiên hạ ra để ép chúng ta giúp đỡ ông ấy."
"Cho dù chúng ta không quan tâm đến hai điều trên, nhưng ta vẫn phải lo cho an toàn của mọi người ở kinh đô." Phạm Nhàn tạm dừng một chốc, tiếp tục cười khổ: "Nếu Diệp Lưu Vân ra tay, chắc chắn Trưởng công chúa ở kinh đô đã thỏa thuận với Nhị hoàng tử. Chúng ta không thể để bọn họ thành công được."
Ngũ Trúc trầm mặc một lúc rồi nói: "Nói thẳng."
Phạm Nhàn ngồi xuống trước mặt hắn, rất thành khẩn nói: "Xin thúc thúc bảo vệ tính mạng cho bệ hạ một lần, còn về phần Diệp Lưu Vân kia, không cần để ý."
Ngũ Trúc rất trực tiếp gật đầu.
Trong lòng Phạm Nhàn thở phào nhẹ nhõm, Hoàng đế có thể lợi dụng y, nhưng y lại không muốn lợi dụng Ngũ Trúc thúc. Trên thế gian này, y chỉ có vài người thân thế mà thôi, không muốn trộn lẫn thêm bất cứ thứ gì khác. Mà để Ngũ Trúc thúc ra tay, cũng không nghĩa là y không lo cho an nguy của Ngũ Trúc thúc, bởi vì dị động trước lễ tế trời, chắc chắn sẽ là đợt chấn động lớn nhất trong hai mươi năm qua trên đại lục này. Tuy Ngũ Trúc thúc có tu vi Đại tông sư nhưng cũng chưa chắc đã chiếm được chỗ tốt.
Có điều Phạm Nhàn cũng không cần lo lắng, vì ngôi miếu này nằm trên vách núi cao. Cho dù cuối cùng Ngũ Trúc thất bại, chỉ cần nhảy vào trong biển là được. Thủ đoạn này thì Diệp Lưu Vân và đám trâu bò khác có thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
"Lúc này ta nên xuống núi." Phạm Nhàn cúi đầu nói, trong việc lớn sắp xảy ra, y không có nhiều quyền lên tiếng. Hơn nữa từ sâu trong lòng, hắn không muốn nổi điên mạo hiểm cùng Hoàng đế bệ hạ.
Nhưng y hiểu rõ, chắc chắn Hoàng đế sẽ không y hắn xuống núi. Chỉ có cách dùng loại thủ đoạn bắt cóc con tin này mới có thể điều động Ngũ Trúc thúc phục vụ cho mình. Nếu kiếm của Diệp Lưu Vân tình cờ lệch hướng chỉ về phía Phạm Nhàn, cho dù Ngũ Trúc không muốn ra tay cũng không được.
"Nếu đối phương có động tác, chắc chắn sẽ là trước khi lễ tế trời hoàn thành... Đợi lát nữa ta sẽ thử thuyết phục bệ hạ cho ta xuống núi." Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Chuyện ở đây xong xuôi, xin ngài mau chóng tới tìm ta."
Nói đến việc này, y nhìn gương mặt của Ngũ Trúc thúc, ngập ngừng hỏi: "Ta không biết lễ tế trời này có điều gì đặc biệt, có ý nghĩa tượng trưng như thế nào, nhưng ta rất tò mò, chẳng lẽ một năm qua thúc thúc vẫn luôn dưỡng thương ở Đại Đông sơn?"
Ngũ Trúc nhẹ gật đầu.
"Mọi người đều nói Đại Đông sơn rất thần diệu, chẳng lẽ là sự thật?" Phạm Nhàn nhìn tấm vải đen trên mặt hắn, cau mày nghiêm túc hỏi.
Ngũ Trúc mở miệng nói: "Ta không biết có tác dụng đối với bệnh tật của những người kia hay không, nhưng đối với việc dưỡng thương của ta thì rất có ích."
Trong lòng Phạm Nhàn khẽ chấn động, không hiểu được câu nói này, hỏi: "Vì sao?"
"Nguyên khí trên Đại Đông Sơn rất nồng đậm, vượt qua bất cứ nơi nào khác trên thế gian." Ngũ Trúc trả lời.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑