๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nhíu mày càng chặt hơn: "Ta không cảm nhận được."
"Ngươi chỉ có thể cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể." Ngũ Trúc nói: "Còn nguyên khí trong thiên địa thì dễ dàng nắm bắt như vậy."
Hắn dừng lại một chút, mở miệng nói: "Khổ Hạ từng tu hành pháp thuật phương tây, chắc hắn có thể cảm nhận được."
Phạm Nhàn im lặng, bỗng nhiên nghĩ đến hai vị pháp sư vô bổ từng ngẫu nhiên xuất hiện trong cuộc đời mình, dường như loáng thoáng đoán ra chút gì đó, nhưng lại không cách nào xâu chuỗi được toàn bộ manh mối. Pháp thuật... đây là một từ ngữ xa xôi đến cỡ nào, khi còn nhỏ y đã từng có ý định tu hành pháp thuật, nhưng trên đại lục này không có ai tinh thông món đấy, ngay cả Khổ Hạ, cũng chủ yếu thu thập nghiên cứu trên phương diện tri thức lý luận.
Lúc này đêm dần khuya, nhiệt độ trên đỉnh núi chậm rãi hạ xuống, đám côn trùng trong bụi cỏ bị đông lạnh cũng ngừng kêu, giữa mấy căn miếu thờ dần dần ngưng tụ thành một bầu khí túc sát. Phạm Nhàn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn tranh tường xung quanh miếu thờ. Những họa tiết đó hầu như đều tương tự Khánh miếu ở kinh đô, khiến cho y bỗng chốc thất thần.
Phạm Nhàn vốn rất hiếu kỳ về Thần miếu, cùng với Khánh miếu bắt chước theo phong cách này. Y còn rất muốn hỏi Ngũ Trúc thúc một chút, nhưng cục diện bây giờ đang cấp bách, khiến y không thể ở lâu được.
Y đứng dậy, cúi mình thi lễ với Ngũ Trúc một cái, nhỏ giọng nói: "Trên đỉnh núi này ai chết cũng không sao, chỉ có ngài là không thể chết được."
Ngũ Trúc không trả lời câu này, lại nghiêng lỗ tai một chút, sau đó nửa ống tay áo bên phải duỗi ra, trực tiếp nhấn xuống mặt đất, vững chắc bất động.
Một lát sau, Ngũ Trúc lẳng lặng nói: "Ngươi không thể xuống núi nữa rồi."
o O o
"Ngươi đã thuyết phục hắn rồi." Hoàng đế đứng bên vách núi tối đen như mực, chắp hai tay, hôm nay trên trời có mây, che mặt trăng dưới tầng mây dày đặc, vùng biển xanh sâu thẳm phía dưới vách núi kia phủ một màu đen như mực, chỉ loáng thoáng thấy được một hai điểm sáng cực nhỏ, có lẽ là những chiếc thuyền của thủy quân Giao Châu đang hộ giá.
Phạm Nhàn đi đến sau lưng Hoàng đế, khẽ nhíu mày, lúc chiều còn suýt nữa ngã xuống, rốt cuộc lá gan của Hoàng đế được rèn từ đâu ra. Nhưng tình hình khẩn cấp, y không trả lời lời câu hỏi của Hoàng đế mà trực tiếp nói: "Bệ hạ, dưới chân núi có kỵ binh tập kích."
Hoàng đế chậm rãi quay người, gương mặt mang theo một nụ cười, không hề nghi ngờ làm sao Phạm Nhàn ở trên ngọn núi cao mà lại biết động tĩnh dưới chân núi, chậm rãi nói: "Thật à? Có bao nhiêu người?"
"Không biết được." Phạm Nhàn cúi đầu trả lời: "Thần cho rằng, nếu kẻ địch đã tấn công, chúng ta nên lập tức phái Hổ Vệ đột phá vòng vây, cầu viện nơi địa phương."
Hoàng đế lẳng lặng nhìn y, không đáp ứng câu nói của y, chỉ từ tốn nói: "Trẫm có chuyện khác giao cho ngươi làm."
Ngay lúc này, dưới chân núi, một mũi tên lửa viu một tiếng xé rách bầu trời đêm, chiếu sáng một khoảng trời nho nhỏ, thông báo tình hình khẩn cấp dưới chân núi. chỉ e lúc này dưới núi đã sớm hô giết tung trời, cảnh tượng máu thịt bay tứ tung. Một đợt hành thích quân vương mạo hiểm nhất trong lịch sử Khánh Quốc đã chính thức mở màn.
"Cấp báo!" Phó thống lĩnh cấm quân chạy ra từ trong doanh trại trên đỉnh núi, quỳ gối trước mặt Hoàng đế, nhanh chóng bẩm báo mọi chuyện xảy ra dưới chân núi. Chỉ có điều đỉnh núi và chân núi cách nhau cực xa, chỉ dựa vào mấy mũi tên lệnh thì không thể biết được tình hình cụ thể.
Sắc mặt vị Phó thống lĩnh trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa trong gió rét ban đêm. Hắn chỉ biết dưới chân núi có kẻ địch tập kích, sự thật này cũng đủ khiến hắn mất mạng. Hắn thật sự không hiểu, nhánh đội quân tấn công này làm cách nào tránh khỏi kinh động quan phủ địa phương, đi tới dưới chân núi Đại Đông sơn, đồng thời nương theo yểm hộ của màn đêm phát động thế công mãnh liệt vào hai ngàn cấm quân dưới chân núi.
Không có nội dung cụ thể, Phạm Nhàn nhìn đôi môi mấp máy của Phó thống lĩnh cấm quân, trong tai lại như không nghe được chữ nào, tựa như một bức tranh tĩnh lặng hoang đường nực cười.
Đúng là nực cười, đường đường là vua của một nước mà lại bị bao vây trên Đại Đông sơn sâu trong lãnh thổ!
.o O o.
Tiếng chém chém giết giết hoàn toàn không vọng được tới đỉnh núi cao, mùi máu tanh cũng không thể bay lên đến nơi. Đỉnh núi Đại Đông sơn vẫn là khung cảnh thanh bình. Túc này trên bầu trời đêm rất gần đỉnh núi, tầng mây dày đặc đột nhiên tan biến, để lộ ra một vầng trăng sáng.
Ánh trăng chiếu lên người Hoàng đế và Phạm Nhàn trên đỉnh núi, Phạm Nhàn khẽ nheo mắt, nhìn bóng dáng Hoàng đế được ánh trăng bao phủ như thần linh, bắt đầu dâng lên cảm xúc khẩn trương và phấn khích. Y nhìn xuyên qua đôi vai như sắt thép của Hoàng đế, chứng kiến một chiếc thuyền nhỏ từ xa xâm lấn ướt tới.
Thuyền nhỏ lên xuống trong sóng biển, dần dần đi về phía trước giữa ánh trăng, tiến về phía Đại Đông sơn.
Đỉnh núi cách biển rất xa, nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm giác được chiếc thuyền nhỏ ấy.
Bởi vì, trên thuyền có Diệp Lưu Vân đang đứng.