๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn vung tay cắt ngang lời nói của hắn: "Tất cả những điều này đều dựa trên giả định Đại hoàng tử ủng hộ ta."
Hứa Mậu Tài mới không chờ y nói hết lời đã tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu Hoàng đế chết rồi, trong tay ngài có ngọc tỷ và ngự thư, lại có mối quan hệ thân thiết với Đại hoàng tử, thế thì Đại hoàng tử không ủng hộ ngài, còn ủng hộ ai được?"
"Còn Tần gia thì sao?" Phạm Nhàn nhìn chằm chàm vào đôi mắt của hắn, gằn từng câu từng chữ nói: "Còn Diệp gia ở Định Châu thì sao? Tổng binh lực của hai bên là bao nhiêu? Diệp gia đã quản lý quân phòng vệ kinh đô trong hai mươi năm, Đại hoàng tử hoàn toàn không thể khống chế được."
"Thế thì đã sao?" Hứa Mậu Tài hạ giọng nói: "Triều đình Đại Khánh của ta có tinh binh bảy khu vực, Yến Tiểu Nhất đang ở Đông Sơn, không thể điều động được Chinh Bắc doanh, hai nhà Diệp Tần chỉ có hai nhánh, còn lại bốn tinh binh trong bốn khu vực... Chỉ cần thiếu gia có thể kiểm soát trong cung, tinh binh bốn khu vực này sẽ thuộc về ngài. Cho dù ban đầu thế cục kinh đô có nguy hiểm, nhưng chưa tới nửa tháng, toàn bộ đại thế sẽ đảo ngược!"
"Nguyên nhân ngài còn do dự, là bởi vì ngài chưa cẩn thận phân tích xem mình có thể điều động được bao nhiêu lực lượng." Hứa Mậu Tài nhìn chằm chằm vào mắt Phạm Nhàn, nói rõ từng câu từng chữ: "Bệ hạ bị hành thích ở Đông Sơn, ngài có ngọc tỷ và ngự thư của bệ hạ làm chứng, có thể dễ dàng đặt tội danh ám sát lên đầu Trưởng công chúa và Thái tử Nhị hoàng tử, đây chính là danh phận đại nghĩa... Chưa tới nửa tháng, danh phận đại nghĩa này sẽ được tinh binh bốn khu vực công nhận. Tuy trong triều ngài không có người, nhưng Lâm Tướng gia... chỉ e đã giữ lại không ít người cho ngài. Về việc đại sự mới bắt đầu chấn động, tình hình kinh đô rung chuyển, nhưng... Trần Viện trưởng là người giỏi nhất trong việc này. Còn nữa... đừng quên Phạm Thượng thư, chắc chắn hắn ấy sẽ ủng hộ ngài."
Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, thừa nhận vì chuyện mưu phản này Hứa Mậu Tài đã ngấm ngầm bỏ không biết bao nhiêu công sức, thay mình tính toán tính toán không biết bao lâu. Vếu tình hình cứ tiếp tục phát triển như vậy, nếu mình có thể rời xa vùng biển này, thoát khỏi truy đuổi giết chóc của Yến Tiểu Ất, trở lại kinh đô... Có lẽ, quyền lực của Khánh Quốc này sẽ thực sự tới rất gần tay mình.
Loại cám dỗ này có lớn không? Phạm Nhàn không biết, bởi vì tâm hồn hắn hoàn toàn trong trẻo, hoàn toàn không nghĩ theo phương hướng đó.
"Đầu tiên, ta muốn bảo đảm bản thân có thể sống sót trở lại kinh đô." Phạm Nhàn nhìn Hứa Mậu Tài, rồi mới bình tĩnh nói: "Còn có một vấn đề quan trọng nhất, tất cả suy luận của ngươi đều được xây dựng trên cơ sở Thánh giá bị hành thích trên Đại Đông sơn... Nhưng ai với ngươi là lần này chắc chắn bệ hạ sẽ chết?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Gió biển gào thét lướt qua thuyền, sóng biển kéo thuyền lên lên xuống xuống, cây đèn được gắn trên bức tường thuyền tuy không bị rơi xuống đất, nhưng ngọn lửa trong đèn lại lúc lớn lúc nhỏ, khiến sắc mặt hai người trong khoang thuyền âm trầm bất định.
Bên ngoài loáng thoáng vang lên tiếng truyền tin, một thân binh gõ cửa đi vào, bẩm báo vài câu gì đó với Hứa Mậu Tài rồi vội vã rời khỏi khoang. Đêm nay, trong phạm vi hai mươi dặm xung quanh Đại Đông sơn, mọi người đều lún sâu vào bầu không khí căng thẳng và sợ hãi, cho dù đã biết rõ sự thật hay chưa, ai nấy đều vô cùng hoảng loạn bất an.
"Sắp mở rộng phạm vi tìm kiếm rồi." Hứa Mậu Tài hạ giọng nói. Vẻ mặt hắn có phần phức tạp, câu nói lúc trước của Phạm Nhàn, đã trực tiếp lật đổ tất cả suy nghĩ của hắn. Nếu như Hoàng đế còn chưa chết... thế nhưng Hứa Mậu Tài cũng không tin suy đoán này của Phạm Nhàn. Cho dù hắn không biết toàn bộ kế hoạch của Trưởng công chúa, nhưng theo tình thế hiện tại, làm sao Hoàng đế có thể sống sót xuống khỏi Đại Đông sơn?
Trong lúc hắn đang suy tư, Phạm Nhàn ở bên cạnh lặng lẽ nhìn hắn. Thủy quân Giao Châu làm phản, rõ ràng Hứa Mậu Tài đã đóng một vai trò quan trọng, nếu không bên phe Trưởng công chúa cũng không thể yên tâm để hắn dẫn theo đội thuyền đến đây làm việc. Còn Phạm Nhàn lại hiểu rõ, từ trước đến nay Hứa Mậu Tài không hề trung thành với triều đình Khánh Quốc, có chăng chỉ là lòng thù hận và dục vọng trả thù. Cái gọi là mưu phản, vốn là chuyện nước chảy thành sông... chẳng qua đối tượng hắn muốn giúp đỡ làm phản lại chính là mình.
Cho nên Hứa Mậu Tài không tuân theo sắp đặt của Phạm Nhàn năm xưa. Ngay từ lúc đầu hắn đã không liên lạc với Tri châu Giao Châu Ngô Cách Phi hay Hầu Quý Thường, không gửi thông tin về dị biến trong thủy quân Giao Châu cho Giám Sát viện, từ đó mới tạo nên tình trạng khốn khó vây khốn Đại Đông sơn.