๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là một quân cờ vô cùng thâm sâu được chôn giấu trong thủy quân Giao Châu, nhưng lại mất tác dụng vốn có, bởi quân cờ có ý nghĩ của bản thân.
Nhưng Phạm Nhàn không thể nổi giận, thậm chí có tức giận cũng rất nhạt nhòa, bởi vì y rõ ràng hiểu tâm ý của người này.
Hứa Mậu Tài thấy không thể thuyết phục được Phạm Nhàn, vẻ mặt có phần ảm đạm. Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Ta vốn định tới thời khắc cuối cùng sẽ điều động bộ hạ trên biển quay mũi giáo tấn công, quấy nhiễu vòng vây của thủy quân, cưỡng ép lên bờ, tiếp ứng ngài xuống núi, rồi lại đi kinh đô."
Trong lòng Phạm Nhàn giật mình, với lực lượng trên vài con thuyền của Hứa Mậu Tài, tổng cộng chỉ hơn ngàn binh lính, muốn đổ bộ tiếp ứng mình xuống núi, chắc chắn phải ôm dũng khí và quyết tâm liều chết.
"Thật không ngờ, ngài lại có thể..." Hứa Mậu Tài lắc đầu thở dài, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ kính sợ. Trong mắt những người này, một người có thể thoát khỏi vách đá trơn láng dựng đứng của Đại Đông sơn, dường như đã thoát khỏi phạm trù phàm nhân.
Hứa Mậu Tài tiếp tục nói: "Ngài đoán không sai, lần này thủy quân Giao Châu tham gia kế hoạch của Trưởng công chúa, một mặt là Tần gia, nhưng quan trọng hơn là sự tham dự của ta... Nếu để thiếu gia ngài gặp nạn trên núi, ta có chết muôn lần cũng không thể chuộc tội nổi. Có điều, cũng may là vì vậy nên Yến Đại đô đốc rất tin tưởng ta, nói vậy là có làm cách nào cũng không tra đến con thuyền, ngài cứ yên tâm ở lại đây đi."
Phạm Nhàn ho khan hai tiếng, lắc đầu nói: "Ta phải chạy về kinh đô." Sau khi lên thuyền, hắn ngay lập tức hỏi thăm tình huống phong tỏa trên biển và trên lục địa lúc này, rõ ràng vòng vây tối nay đã tập trung vô số cường giả, cộng thêm những sát thủ cửu phẩm đáng sợ của Đông Di thành, nếu muốn phá vòng vây từ trên mặt đất, độ khó quả thật rất lớn.
"Có thể không để thuyền đi ba dặm về phía bắc không?" Y cau mày nói: "Ngoài ba dặm, đám người này không cách nào kiểm soát được khu vực rộng lớn hơn, chắc có thể tìm được cơ hội."
"Quá nhiều ánh mắt quan sát, phải đợi." Hứa Mậu Tài lo lắng nhìn y một cái, thở dài. Theo hắn thấy, lúc này trở về kinh đô không phải là việc quan trọng nhất, cần nghĩ cách liên lạc với Hắc Kỵ, sau đó liên hệ với đám người trong kinh đô, ngồi xem hổ đấu đá mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Làm sao Phạm Nhàn lại không hiểu, nếu muốn giành được lợi ích lớn nhất, hiện giờ y có thể trốn về Giang Nam, thông báo cho Tiết Thanh, sau đó từ Ngô Châu trở về kinh đô, chờ thời hậu chiêu, ngược lại đây lại là chiêu thức tuyệt diệu nhất - nhưng hiển nhiên người thường không thể đưa ra quyết định này được. Trong kinh đô có quá nhiều người mà Y cần quan tâm, tồn vong của Khánh Quốc, liệu thiên hạ có bùng nổ chiến sự hay không. Đứng trên vị trí của của Phạm Nhàn, nhất định phải có lòng dạ thâm sâu.
"Ta không thể chờ quá lâu." Phạm Nhàn hạ giọng nói thẳng, ngọn lửa trong đèn theo nhịp sóng biển bên ngoài khoang mà lúc sáng lúc tối, khiến cho gương mặt y nhuốm màu lo âu hiếm thấy.
Đúng vậy, y có thể bỏ qua bên phía Đại Đông sơn, bởi vì người y lo lắng nhất là Ngũ Trúc thúc lại đang nằm trong hoàn cảnh lợi thế tuyệt đối của Đại Đông sơn. So với Diệp Lưu Vân và Tứ Cố Kiếm, thậm chí là Hồng lão thái giám, Ngũ Trúc thúc có được ưu thế tuyệt đối, không ai có thể giữ hắn lại. Mà bên phương diện kinh đô lại rất cần y trở về, cần ngọc tỷ và ngự thư của Hoàng đế được đưa cho Thái hậu
"Ngoài cảng Đạm Châu, ngươi ở trên thuyền à?" Phạm Nhàn vẫn mặc trang phục thân binh, đứng ở phía sau Hứa Mậu Tài, hạ giọng hỏi.
"Vâng."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Phạm Nhàn bèn hỏi tiếp: "Yến Tiểu Ất lên thuyền lúc nào?"
"Không rõ lắm." Hứa Mậu Tài đáp: "Chắc là dọc đường từ Đạm Châu đến Đại Đông sơn."
Phạm Nhàn nhíu mày, xem ra liên minh của Trưởng công chúa đã tán thành lẫn nhau, trong đó không có quá nhiều kẽ hở để lợi dụng. "Lúc ở Đạm Châu, chắc ngươi đã nhìn thấy một chiếc thuyền buồm màu trắng."
Hứa Mậu Tài nghi hoặc nghiêng đầu, nói: "Đó là chiếc thuyền của ngài, đương nhiên có chú ý tới."
"Ta muốn lên chiếc thuyền đó." Ánh mắt Phạm Nhàn hơi híp lại, giọng nói mang theo vẻ quả quyết không cho phép nghi ngờ: "Chỉ e lúc này hai mắt Yến Tiểu Ất đã rời khỏi đáy biển, ta muốn lên bờ sẽ rất khó khăn, có cách nào từ trên biển đi về phía Bắc một đoạn hay không?"
Hứa Mậu Tài cau mày, nói: "Như vậy còn không bằng trực tiếp ngồi thuyền đến Đạm Châu, chẳng qua là... cái này phải xem vận may."
Phạm Nhàn suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Xưa nay vận may của ta luôn rất tốt."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑