๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Không có ai có thể nhịn thở dưới đáy biển lâu như vậy." Tần Dịch lắc đầu nói: "Trên bờ có thân binh đại doanh của đại nhân ngài cùng với những cao thủ của Đông Di thành, chắc chắn không để cho hắn có cơ hội."
Khóe môi Yến Tiểu Ất nở nụ cười kỳ quái, nghĩ thầm tên mặt trắng kia có thể trượt từ trên vách đá cao hàng trăm trượng xuống, đâu thể nào suy đoán theo lẽ thường.
Thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Yến Tiểu Ất, Tần Dịch Bình bình tĩnh nói: "Ngày mai, chậm nhất là ngày mốt, kế hoạch tại các châu sẽ bắt đầu triển khai, mặc dù không thể dùng danh nghĩa của Giám Sát viện, nhưng chỉ cần thông tin từ bên phía chúng ta lan truyền ra ngoài, Phạm Nhàn hành thích Thánh thượng, hắn là trọng phạm số một thiên hạ, làm sao mà trốn thoát được?"
Yến Tiểu Ất nhìn hắn một cách chê nhạo, không nói thêm gì, tự nghĩ trong lòng, một tướng lĩnh bình thường làm sao hiểu được sức mạnh thực sự của một cường giả cửu phẩm. Nếu để đối phương lên bờ, hòa vào vào biển người mênh mông, cho dù triều đình bị Trưởng công chúa lừa gạt, gán cho Phạm Nhàn cái tội mưu phản, ai có thể đảm bảo Phạm Nhàn không thể vào kinh đô.
"Nếu Phạm Nhàn thoát thân lên bờ, chắc chắn hắn sẽ tìm kiếm thuộc hạ Giám Sát viện gần nhất để gửi tin tức về kinh đô." Yến Tiểu Ất lạnh lùng nói: "Tuy các châu quận đều có mật thám Giám Sát viện, nhưng người mà hắn tin tưởng nhất, gần gũi với hắn nhất... không còn nghi ngờ gì nữa, chính là đám người của hắn ở Đạm Châu này."
Tần Dịch hiểu ý, nói: "Ta lập tức bố trí người tới Đạm Châu."
Nếu lúc này Phạm Nhàn ở trên chiếc thuyền nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi, chắc chắn sẽ hận không thể ôm Yến Tiểu Ất mà hôn hai cái. Trên chiến thuyền của Hứa Mậu Tài, y còn đang lo lắng suy nghĩ làm thế nào mới có thể trở lại thuyền của mình ở Đạm Châu, không ngờ Yến Đại đô đốc lại tạo cho mình một cơ hội tuyệt vời như vậy.
Chỉ có điều... vì sao y lại phải đến Đạm Châu?
o O o
Yến Tiểu Ất bố trí xong xuôi mọi việc, chậm rãi ngẩng đầu, ngón trỏ và ngón giữa tay phải cong lại theo bản năng, đây là động tác đặc trưng, là thói quen quanh năm dùng cung tên. Theo rung động của ngón tay, ánh mắt của hắn đã rơi vào đỉnh Đại Đông sơn xa xôi, u ám.
Hắn biết Hoàng đế bệ hạ đang ở đó, cũng hiểu rõ thứ đang chờ đợi Hoàng đế bệ hạ là gì, nhưng cho dù âm mưu đã tiến triển đến bước này, thân là quân nhân, hắn vẫn luôn giữ trong lòng một phần ngưỡng mộ, ba phần kính sợ, năm phần không được tự nhiên.
Nếu không phải vì cái chết của con trai duy nhất khiến hắn thấy rõ con trai mình không được coi trọng bằng con trai Hoàng đế, có lẽ Yến Tiểu Ất sẽ lựa chọn biện pháp khác chứ không như đêm nay.
May mắn thay, chuyện trên đỉnh núi không cần mình can thiệp, Yến Tiểu Ất suy nghĩ như vậy. Giao thân binh đại doanh trước sơn môn cho người kia, đây là một phần của hiệp nghị, tâm trạng của mình cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Sau đó hắn cực kỳ cung kính thi lễ về phía trên mặt biển cực kỳ một cái, chúc phúc lão già trong chiếc thuyền sắp sửa lên tới Đại Đông sơn kia, thay mình tiễn biệt bệ hạ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sương trắng như sữa bò chậm rãi phủ lên trên mặt biển, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có cách đó không xa vang lên tiếng sóng nước nhẹ nhàng lay động. Âm thanh càng lúc càng trong trẻo, ba chiếc thuyền chiến giống như hồn ma xé tan sương mù xuất hiện, dần dần lộ rõ toàn bộ thân thuyền màu đen.
Hứa Mậu Tài đứng ở mũi thuyền, hạ giọng bàn bạc với các giáo quan thủ hạ. Ba chiếc thuyền này nhận lệnh theo dõi dọc theo bờ biển phía bắc, không tốn quá nhiều thời gian đã đến vị trí chỉ định. Nơi này cách Đạm Châu ước chừng mười hai dặm, thuyền của Giám Sát viện đỗ ở bến thuyền phía nam Đạm Châu.
Có sương mù dày đặc che lấp, ba chiếc chiến thuyền này có thể lặng lẽ tới gần đội thuyền của Giám Sát viện, nhưng như vậy sẽ mang đến phiền toái không lường trước được cho bọn họ. Lúc này, binh sĩ thủy quân đã biết, đêm hôm qua người áo đen trốn từ trên Đại Đông sơn xuống chính là mục tiêu của chuyến đi lần này, Đề ti của Giám Sát viện Phạm Nhàn. Bọn họ không hiểu vì sao cấp trên lại cử đám người bọn mình đến phía nam Đạm Châu, bởi vì bọn họ không biết sau khi Yến Tiểu Ất kết luận nếu Phạm Nhàn trốn thoát, chắc chắn sẽ lập tức liên lạc với thân tín trên chiếc thuyền bồm màu trắng này.
Phạm Nhàn mặc một bộ trang phục thân binh hơi rộng, che kín bộ áo đi đêm và trang bị. Y giấu mình trong khoang thuyền phía trước, không lo bị người trên thuyền phát hiện. Hai mắt của y xuyên qua kẽ hở của cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hơi híp lại, trong lòng thầm lo lắng cho chiếc thuyền trong sương mù.