๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Còn về phần Yến Tiểu Ất có còn sống hay đã chết, y thực sự không muốn quan tâm. Y chỉ cảm thấy rất mệt, chỉ muốn nằm xuống như vậy, nằm trên bãi cỏ mềm mại này, trên đỉnh núi tách biệt với thế giới, tận hưởng giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi. Hơn nữa, nếu Yến Tiểu Ất còn sống, với tình trạng hiện tại của y, cũng chỉ có đường chết mà thôi.
Mà đã như vậy, thì còn lý do gì phải quan tâm đến hắn nữa?
.o O o.
Có điều, y buộc phải quan tâm, bởi có quá nhiều việc trên thế gian này đang chờ y giải quyết. Chốc lát sau, trên bãi cỏ yên bình đến nghẹt thở này xuất hiện một bóng dáng yếu ớt. Phạm Nhàn kéo lê cơ thể trọng thương, tựa vào khẩu súng bắn tỉa, bước từng bước một đi qua bãi cỏ, tiến về phía vũng máu ở đằng xa.
Trước đây, Phạm Nhàn luôn cảm thấy khoảng ba trăm mét quá gần, gần đến mức khiến lông tóc y dựng đứng. Nhưng bây giờ y lại thấy ba trăm mét này vô cùng xa xôi, xa đến mức dường như không có điểm kết thúc.
Khi đến bên Yến Tiểu Ất, y đã mệt đến mức khó lòng đứng vững. Đôi chân của y không ngừng run rẩy, vũ khí quý giá nhất thế gian này, đang chống đỡ toàn bộ trọng lượng tiến y, nòng súng mảnh mai chìm sâu vào đất bùn.
Phạm Nhàn không quan tâm nữa, cho dù vũ khí có mạnh mẽ đến đâu, thực ra cũng không khác gì một cái gậy chống. Nếu con người không thể buông bỏ cái gậy, có lẽ vĩnh viễn không thể tự mình bước đi được.
Y nhìn Yến Tiểu Ất nằm trong vũng máu, con mắt híp lại một chút, nhíu mày, tâm trạng phức tạp không biết nên cảm thấy thế nào.
Máu tươi đã chảy hết từ lâu, thấm vào lòng đất dưới bãi cỏ xanh. Nửa trên cơ thể bên trái của Yến Tiểu Ất mất hết, biến thành những mảnh thịt không rõ hình dáng, trông giống như một quả cà chua bị ai đó bóp nát, nước cà chua phần thịt quả phun tứ phía, vô cùng kinh khủng.
Thuở nhỏ Phạm Nhàn đã theo Phí Giới đào mộ và quan sát xác chết, không biết đã chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng u ám và đáng sợ, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt vẫn không thể đành lòng mà quay đầu đi.
Rất rõ ràng, phát súng của Phạm Nhàn vẫn bị lệch, nhưng sức mạnh kỳ lạ của vũ khí đã được thể hiện triệt để trong khoảnh khắc này. Đối mặt với một đòn mãnh liệt như vậy, cho dù có là một cường giả cửu phẩm trên thế gian này, cũng chỉ có nước trả giá bằng cả tính mạng.
Phạm Nhàn ổn định lại tâm trạng một chút, quay đầu lại, đi tới bên cạnh cái đầu đã tổn hại của Yến Tiểu Ất, chuẩn bị khép đôi mắt chưa kịp nhắm của vị cường giả này lại.
Nhưng... y nhìn thấy con ngươi đã mất đi thần thái, dừng động tác lại, dường như cảm nhận được người này vẫn còn sống sót.
o O o
"Có lẽ y vẫn còn nghe thấy lời ta nói." Phạm Nhàn im lặng một lúc, sau đó bắt đầu nói, giọng nói không nén được tiếng ho khan: "Ta biết ngươi cảm thấy không công bằng, nhưng trên thế giới này, từ xưa đến nay không có cái gì là công bằng."
Yến Tiểu Ất không có bất cứ phản ứng gì, con ngươi đã tan rã, trừng mắt lên trời xanh.
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Con trai ngươi, không phải do ta giết mà do Tứ Cố Kiếm. Sau này ta sẽ giúp ngươi trả thù."
Không hiểu vì sao Phạm Nhàn lại nói một dối như vậy bên cạnh thi thể của Yến Tiểu Ất. Thật ra, suy nghĩ của y rất đơn giản, y cảm thấy đối với Yến Tiểu Ất cái chết này là bất công, đối với cường giả thiên phú dị bẩm như vậy, chết đúng là rất oan uổng. Mà y càng hiểu rõ trước khi chết một người sẽ nghĩ gì.
Chẳng hạn như điều mà Yến Tiểu Ất luôn giữ trong lòng nhất là gì —— nếu như Yến Tiểu Ất tin mình là kẻ đã giết Yến Thận Độc, nhưng lại không cách nào giết chết Phạm Nhàn để báo thù cho con trai mình, có lẽ vị cường giả này sẽ cảm thấy đau khổ đến cùng cực.
Câu nói này, chỉ để an ủi cõi lòng Yến Tiểu Ất một chút. Chỉ có điều, con mắt Yến Tiểu Ất vẫn không khép lại. Phạm Nhàn mỉm cười tự giễu, nghĩ thầm rốt cuộc mình đang an ủi một kẻ đã chết hay đang tự an ủi mình?
Y nhẹ giọng nói: "Bọn họ nói không sai, thực lực của ngươi thật sự rất cường đại, thậm chí có thể thử thách thức mấy lão quái vật kia. Cho nên, ta không cách nào giết chết ngươi, giết chết ngươi cũng không phải là ta."
Sau một hồi im lặng, Phạm Nhàn tiếp tục nói: "Thứ này gọi là súng, nó là một phần tinh túy của văn minh... tuy vậy, thứ tinh túy này lại không phải chuyện tốt đẹp gì đối với nền văn minh đó."
Đôi mắt Yến Tiểu Ất vẫn chưa nhắm lại, chỉ có tiếng xương cổ kêu lạch một cái, đầu lệch một bên, rơi vào giữa đống máu thịt của chính hắn. Vị cường giả cửu phẩm này đã chết từ lâu, chỉ có điều khung xương bị đạn đập vỡ, giờ đây không thể chống đỡ được trọng lượng của cái đầu, rơi xuống như chiếc lá úa.