๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn giật mình, đứng đó ngây ngốc nhìn gương mặt trắng bệch be bét máu của kẻ đã chết, không biết phải nói gì. Sau một lúc lâu, y ngẩng đầu nhìn bầu trời, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu gì đó giữa bầu trời xanh và những đám mây trắng.
o O o
Người thiện chiến chết trong binh đao, người bơi giỏi chết đuối trong nước, người thiện xạ chết lãng nhách. Đây là những lời ngạn ngữ mà mọi người tổng kết ra. Với tài năng bắn cung thông thần, cuối cùng Yến Tiểu Ất lại chết dưới nòng súng Barrett. Cho dù kết cục có công bằng hay không, cho dù quá trình có hoang đường hay không, nhưng đống máu thịt trải khắp nơi đã chứng minh sự tàn khốc và trần trụi của quy luật này.
Yến Tiểu Ất là kẻ thù mạnh nhất mà Phạm Nhàn từng giết chết từ khi y chuyển sinh đến giờ, y vẫn luôn tôn trọng những giọt máu đổ trên mặt đất. Đặc biệt là, sau một ngày đêm bị truy đuổi, đến phút cuối cùng giữa ranh giới sự sống và cái chết, y đã nhận ra một chân lý, hiểu rõ một điều. Điều này, không nghi ngờ gì, sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời của y sau này.
Y luôn sợ chết, vì thế mỗi lần hành động luôn thận trọng và ưu tư. Y luôn quyết đoán trong việc giết người, nhưng chưa từng có tâm trạng tươi sáng như Hải Đường hoặc lòng dũng cảm kiên trì như Vương Thập Tam Lang. Chỉ khi bị Yến Tiểu Ất đuổi đến bên mép vực, y mới thực sự đẩy lùi bóng tối trong lòng, dũng cảm đứng dậy từ bụi cỏ, nâng cao khẩu súng trong tay mình.
Từ đây, y đã đứng lên.
o O o
Vẫn duy trì lòng tôn kính đối với Yến Tiểu Ất, Phạm Nhàn đã quen với chuyện phẫu thuật xác chết, vẫn tiếp tục thực hiện công việc một cách vô tình. Y lấy chiếc cây cung dài sợi vàng từ bên cạnh thi thể, sau đó vất vả kéo nửa bộ xác không còn nguyên vẹn đến bên rìa vách đá.
Đứng trước bờ vực, y quan sát phương hướng một chút, rồi từ từ ngồi xuống, nhặt một tảng đá lên và bắt đầu điêu khắc lên thi thể. Lúc này, ánh nắng đã là mãnh liệt nhất, giữa trời trong mây trắng cỏ xanh, một chàng trai trẻ với gương mặt tuấn tú nhưng trắng bệch đang dùng tảng đá chém liên hồi vào thi thể bên cạnh mình, máu bắn ra khắp nơi, cảnh tượng vô cùng ghê rợn.
Y đẩy nửa mảnh thi thể của Yến Tiểu Ất và tảng đá xuống vách núi, một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng vọng lại.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, y đã mệt đến nỗi gần như không thể chống đỡ nổi, cơn đau nhói trước ngực càng khiến y đứng không vững, chật vật đặt mông ngồi lên mặt đất,, đầu óc cảm thấy choáng váng.
Y biết mình cần phải nghỉ ngơi và chữa trị. Những mảnh thịt và nội tạng còn sót trong bụi cỏ chỉ mất cuộc sống vài ngày là bị sinh vật của khu rừng hoang sơ này tiêu hóa, nhưng y vẫn phải xóa bỏ những dấu vết còn sót lại.
Y ho khan hai tiếng, chấn động lan mũi tên nhỏ ghim bên cạnh tim, một cảm giác đau đớn thấu tâm can khiến y không nhịn được rên lên một tiếng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không phải cùng một thời khắc, trên đỉnh Đại Đông sơn cách xa ngọn núi chứa bãi cỏ kỳ diệu này, trong khu vực kiến trúc của Khánh miếu, Hoàng đế Khánh Quốc bị vây hãm trên Đại Đông sơn đang nhìn qua khung cửa sổ, đứng xuất thần ngắm ánh nắng sớm mờ ảo bên ngoài.
"Không biết đứa trẻ đó có thể trở về kinh đô an toàn hay không?" Hắn nói một cách chậm rãi. Có lẽ đây là lần đầu tiên Hoàng đế Khánh Quốc thể hiện vẻ dịu dàng với Phạm Nhàn như vậy trước mặt người khác.
Hồng lão thái giám nhẹ nhàng mỉm cười, những nếp nhăn sâu trên gương mặt lão đầy vẻ bình tĩnh, như thể dưới chân núi không có năm ngàn quân phản loạn cường đại, trên con đường lên trời cũng không có một vị Đại tông sư đội nón lá đang tiến tới.
"Tiểu Phạm đại nhân tài năng phi thường, bên ngoài Đại Đông sơn cũng không có nhân vật nào đáng kể." Hồng lão thái giám ôn tồn nói: "Dường trở về chắc cũng không khó, vấn đề thế nhưng chốt là sau khi trở về kinh đô."
"Những chuyện ở kinh đô không khó giải quyết." Hoàng đế Khánh Quốc nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Ta càng ngày càng yêu mến đứa trẻ này. Lần này lại muốn nhìn nó thêm một lần nữa."
Hồng lão thái giám thở dài trong lòng, nghĩ thầm nếu đã yêu mến vì sao lại còn hoài nghi và dụ dỗ? Phương pháp này có gì khác gì so với cách với Nhị hoàng tử năm xưa?
Hoàng đế không nhắc tới đứa con tư sinh đang chạy trốn của mình nữa, hắn xoay người nhìn về phía Hồng lão thái giám, bình tĩnh nói: "Lần này, trẫm phải dựa vâò ngươi."
Hồng lão thái giám vẫn khom người, trầm mặc một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Nô tài là nô tài của Khánh Quốc. Từ khi khai quốc tới nay, nô tài luôn mong triều đình Khánh Quốc ta có thể thống nhất thiên hạ. Có cơ hội phục vụ bệ hạ chính là may mắn của nô tài."