๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Lưu Vân từng bước đi lên núi, không ai ngăn cản. Lão đứng im lặng trước điện thờ, không nói một lời. Trên đỉnh núi, các quan viên đang cử hành nghi lễ bao gồm cả Thượng thư bộ Lễ và Nhâm Thiếu An đều không tự chủ được cúi người hành lễ trước vị Đại tông sư của Khánh Quốc này.
Chỉ có Khánh Đế vẫn như trước, đứng thẳng trước mặt Diệp Lưu Vân. Bên cạnh Hoàng đế, Hồng lão thái giám luôn cúi mình, nhưng ai cũng biết lão vẫn thường như thế, giống như đang nhìn kiến bò dưới đất, chứ không phải tỏ ý kính trọng Diệp Lưu Vân.
"Sao lại nói là muộn?" Diệp Lưu Vân nhìn Hoàng đế thở dài, giọng nói đầy bất đắc dĩ và tiếc nuối. "Lần này bệ hạ tế trời, chẳng lẽ đã nhận được thiên mệnh?"
"Thiên mệnh đều nằm trong trẫm, trẫm không ngại khó khăn, vượt ngàn dặm đến Đại Đông sơn, chắc chắn sẽ làm theo ý mình." Hoàng đế lạnh lùng đáp.
Diệp Lưu Vân cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thiên mệnh vốn là khó đoán. Dẫu cho bệ hạ không phải là người thường, cũng không nên mạo muội trừng phạt thay trời."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Diệp Lưu Vân đứng cách đó hơn mười trượng, nói: "Hôm nay thế thúc đến đây, phải chăng chỉ để can ngăn, mà không mang ý định trừng phạt thay trời?"
Diệp Lưu Vân cười khẩy một tiếng, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, tay áo trượt nhẹ, lộ ra bàn tay không chút bụi bẩn. Ngón tay mịn màng, không giống bàn tay người già.
Bàn tay phải của lão chỉ về vũng máu trước Khánh Miếu, cùng với những tế tự Khánh Miếu nơi xác nằm trong vũng máu đó.
"Bệ hạ... người đáng giận thật sự chính là ngài." Diệp Lưu Vân buồn bã nói: "Nhữngtế tự đều là khổ tu sĩ phụng dưỡng tại Thần Miếu. Cho dù họ biết, lần này đệ hạ tổ chức lễ tế trời là việc trái lẽ thường. Khi Hoàng đế làm việc bất chính, thần dân không thể chấp thuận, cả việc tổ chức lễ tế cũng không thể tiếp tục... chính vì thế ngài mới quyết định giết họ."
Đúng là việc Hoàng đế tổ chức lễ tế trời, tội danh được gán cho Thái tử đều được viết ra từ trong cung điện. Những tội danh chọn cho Thái tử đều mơ hồ, không có căn cứ, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh điềm đạm, hiếu thảo của Thái tử bây giờ. Xuyên suốt lịch sử, chưa bao giờ có một Thái tử bị phế truất với lý do mơ hồ như thế, càng không có cơ sở để tế trời.
Khánh Miếu ở Đại Đông sơn có lịch sử lâu đời, mặc dù không ở kinh đô, nhưng nhiều lễ tế quan trọng thường được tổ chức tại đây. Tuy nhiên, sau cái chết bí ẩn của Đại tế tự, Nhị tế tự Tam Thạch đại sư lại trúng tên mà chết, lực lượng của Khánh Miếu vốn đã bị Khánh Đế làm suy yếu đáng kể, giờ lại càng ít ỏi hơn nữa. Chính vì thế, từ lúc đến sơn môn, các tu sĩ Khánh Miếu Đại Đông sơn luôn thể hiện vẻ khiêm tốn và vâng lời.
Sáng sớm hôm nay, Hoàng đế Khánh Quốc chính thức bắt đầu lễ tế trời và công bố tội trạng để phế truất Thái tử. Cho dù vậy, vẫn có một số tế tự đã dũng cảm đứng lên, đưa ra lời lẽ phản đối quyết liệt, thể hiện rằng Khánh Miếu không bao giờ trở thành lưỡi dao trong tay một tên hôn quân.
Triều đình âm thầm hãm hại với Khánh Miếu, hai vị thủ lĩnh tế tự liên tiếp qua đời, khiến cho tế tự thuộc nhánh Khánh Miếu trên Đại Đông sơn cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Sự xuất hiện của quân phản loạn dưới chân núi đã truyền cho họ lòng can đảm bất tận.
Chính vì vậy, đám tế tự này đã biến thành xác chết trước những ngôi miếu mái đen, dũng khí của họ chảy ra thành dòng máu tanh hôi, bắt đầu thu hút ruồi nhặng.
Khi có người dám chống đối ý chí của Hoàng đế, vị bệ hạ này luôn sẵn lòng giết chết bọn họ, ngay cả khi họ là tế tự trên Đại Đông sơn. Người duy nhất mà Khánh Đế không dám giết là những kẻ ông ta tạm thời không thể giết - chẳng hạn như Diệp Lưu Vân.
Hoàng đế bình tĩnh nhìn Diệp Lưu Vân bên cạnh bậc thềm đá và nói: "Thế thúc, ngài không phải là bách tính ngu si không biết gì, chắc chắn ngài biết những tế tự này chỉ là phàm nhân. Cho dù trẫm có giết họ, chuyện này có liên quan gì đến ý trời?"
Diệp Lưu Vân nhíu mày, nói: "Tuy việc tế tự là của những người phàm trần, nhưng ngôi miếu này lại không hề bình thường, chắc hẳn bệ hạ còn biết rõ hơn ta. Giết người ngay trước cửa chính của miếu thờ, máu chảy xuống bậc thềm, chẳng lẽ bệ hạ không sợ ông trời nổi giận?"
Hoàng đế bình tĩnh, chắp hai tay sau lưng, một lúc lâu sau mới từ từ nói: "Ngươi và trẫm sống giữa nhân gian, không phải ở chốn tận cùng của cõi trời. Vì thế, trong cuộc đời này, trẫm chưa từng tôn trọng ma quỷ hay thần linh, chỉ tôn trọng một mình thế thúc."
Diệp Lưu Vân không nói lời nào.
Hoàng đế quay người, lẳng lặng nhìn về phía mái miếu màu đen, ngói vỡ trên mái được ánh nắng buổi sớm chiếu rọi tạo thành vầng hào quang trang nghiêm lộng lẫy, nói: "Vì vậy, trẫm đã mời một vị bạn cũ đến gặp thế thúc."
o O o