Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 1218: Thế Gian 2

Chương 1218: Thế gian 2 Chương 1218: Thế gian 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Trên thế giới này, số người được Hoàng đế Khánh gọi là bạn cũ của Diệp Lưu Vân chỉ lác đác vài vị. Vì vậy, khi tiếng chuông của Khánh Miếu lại vang lên, cửa gỗ của căn nhà bên cạnh mở toang, một cơn gió núi thổi qua đỉnh, một mình Ngũ Trúc buộc bằng vải đen che mắt bước từ trong cửa ra...

Diệp Lưu Vân chỉ cười khẽ, tất nhiên, nụ cười ấy chứa đựng một chút xúc động và chua chát.

"Sau khi từ biệt ở Đạm Châu, đã mấy năm rồi chúng ta không gặp, cũng hơn hai năm rồi không nghe thấy tin tức gì về ngươi." Lão nhìn Ngũ Trúc, thân thiện nói: "Ta cứ nghĩ ngươi đã trở về, không ngờ lại ở trên Đại Đông sơn."

Mùa hè hai năm trước, quốc sư Bắc Tề Khổ Hà âm thầm quyết đấu với người khác dẫn tới thụ thương, Diệp Lưu Vân thân là một trong vốn vị Đại tông sư, đương nhiên đoán ra người đã ra tay chính là Ngũ Trúc, cho nên mới có câu ‘hai năm rồi không nghe thấy tin tức gì về ngươi’.

Còn câu nói ‘ta cứ nghĩ ngươi đã trở về’ của Diệp Lưu Vân lại càng ẩn chứa quá nhiều tin tức, có điều trên thế gian này, có lẽ chỉ có lão và Ngũ Trúc mới có thể hiểu được. Cuộc trò chuyện dưới vách đá ở Đạm Châu năm ấy, Phạm Nhàn đứng trên đỉnh vách đá, hoàn toàn không nghe được.

Ngũ Trúc vẫn như mọi khi, lời nói gọn gàng nhanh chóng. Sau khi nói hai chữ, hắn đứng ở cửa của căn nhà, không di chuyển thêm bước nào, nhìn về phía Diệp Lưu Vân ở đằng xa, cách Hoàng đế gần hơn một chút.

Hai chữ hắn nói là: "Xin chào."

o O o

Chỉ là hai chữ "xin chào", nhưng khiến cho Diệp Lưu Vân cảm thấy bất ngờ hơn lúc trước thấy hắn bước ra từ gian nhà. Lão không kìm nén được cảm xúc, thậm chí phát ra tiếng cười trấn an, tiếng cười đó vô cùng chân thành.

Sau đó, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Diệp Lưu Vân xoay người đối diện với Hoàng đế, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, nói với vẻ ngưỡng mộ: "Bệ hạ quả đúng là người có tài, chẳng trách có đoàn người tới Đại Đông Sơn tế trời, thậm chí ngay cả quái vật này cũng bị bệ hạ khám phá ra. Cho dù ta không muốn công nhận đi nữa cũng không thể phủ nhận."

Hoàng đế nghe vậy sắc mặt không hề thay đổi, nhưng hai hàng lông mày thoáng rung nhẹ hai lần. Đúng thế, lễ tế trời này vốn là một cái bẫy nhằm vào Diệp Lưu Vân, mà khi Ngũ Trúc - một nhân vật then chốt trong kế hoạch xuất hiện, Diệp Lưu Vân lại không hề có phản ứng như rơi vào bẫy.

Cái thứ khí thế luôn là trò chơi luân phiên, ánh mắt Hoàng đế lóe lên vẻ lo lắng rồi nhanh chóng tiêu tan. Hắn biết chắc chắn chuyện lớn mà mình và Phạm Nhàn đã đoán, cuối cùng sắp thành hiện thực.

Hoàng đế nhìn về phía Hồng lão thái giám bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy ý tứ, dường như đang hỏi vì sao không ra tay ngay lập tức? Với cảnh giới của một Đại tông sư, mặc dù là hai chống lại một, nhưng nếu không nắm bắt được khoảnh khắc trước đó, sự xuất hiện bí ẩn của Ngũ Trúc khiến Diệp Lưu Vân có một chút sơ hở, thế thì âm mưu ám sát Diệp Lưu Vân trên núi sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

Lúc này, Hồng lão thái giám không quan tâm đến ánh mắt của Hoàng đế, ánh mắt lão nóng bỏng nhìn về phía trước, xuyên qua vai của Diệp Lưu Vân, nhìn xuống khu rừng dưới bậc đá.

Lão bước lên một bước, đứng trước Hoàng đế và sau đó từ từ đứng thẳng người dậy.

Hồng công công dường như cả đời đều khom lưng, bỗng dưng ưỡn thẳng lưng dậy. Chỉ là một động tác thay đổi đơn giản như vậy, một loại khí thế không thể diễn tả bắt đầu tràn vào cơ thể lão, lan tỏa mạnh mẽ khắp bốn phía đỉnh núi...

Rõ ràng tất cả mọi người đều biết cơ thể Hồng công công không hề to lên, nhưng trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều có cảm giác như lão đã trở thành một vị thần linh không thể đánh bại, toàn thân phát ra ánh sáng chói lòa, hoàn toàn che khuất Khánh Đế đứng phía sau.

Chân khí này đã mạnh mẽ đến mức, dường như đã vượt qua khả năng chứa đựng của thể xác loài người.

Bá đạo đến cực hạn.

o O o

“Lào rào lá rụng, cây ai đếm, Cuồn cuộn sông dài, nước đến đâu.” (Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ, bất tẫn đại giang cổn cổn lưu) Đây là bài thơ đầu tiên Phạm Nhàn đã chép khi đến kinh đô, bát luận hai chữ “Đại Giang” có hợp hay không, nhưng bài thơ này cũng đã truyền tụng trên khắp thế gian này.

Những ai có duyên hay không may mắn đứng trên Đại Đông sơn ngày hôm ấy, trong khoảnh khắc này, đều liên tưởng đến nửa đầu của bài thơ kia.

Vì họ cảm nhận được một luồng kiếm khí dâng trào, đang hoành hành bên dưới trong rừng núi dưới bậc thềm đá, ngay cả đỉnh núi xa xôi cũng bị luồng kiếm khí mạnh mẽ này xâm nhập. Rừng xanh bắt đầu rụng lá, lá rụng chất đống màu xanh.

Diệp Lưu Vân nhìn Hồng công công nói: "Ngươi vốn là giai nhân, sao lại làm nô tài?"

Mái tóc bạc của Hồng công công tung bay trong gió, khàn khàn nói: "Đại tông sư cũng chỉ là nô tài, ta là nô tài của bệ hạ, còn các ngươi... cũng chỉ là nô tài của thế gian này, có gì khác nhau?"

Bình Luận (0)
Comment