๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đã sống sót, còn muốn đi chịu chết sao?
Không!
Trong mắt Cao Đạt hiện lên sắc thái lạ, Tiểu Phạm đại nhân đã từng nói qua vô số lần, chuyện gì đi nữa, đầu tiên phải giữ được mạng sống mới có cơ hội vãn hồi, Đại Đông sơn bị bao vây, nếu mình lại xông tới, có chết trên đường đá cũng chẳng thể làm nên chuyện gì.
Hắn lấy tay che miệng, để máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, không phát ra một chút âm thanh nào. Hắn nhìn xuống vòng phòng ngự của quân phản loạn dưới rừng, rõ ràng vì có hai vị đại cao thủ tới liên tiếp nên có vẻ hơi thư giãn một chút.
Cao Đạt cắn răng, trong mắt toát lên vẻ kiên nghị, gã quyết định phải tìm cơ hội đột phá vòng vây xông ra ngoài.
Từ khi đưa ra quyết định này, hắn không phải chỉ là một Hổ Vệ của hoàng gia nữa. Hắn cũng không hề nghĩ tới, hai năm sau lựa chọn của mình, lại mang đến biết bao chấn động cho thiên hạ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tí tách, giọt máu chậm rãi rơi xuống, âm thanh rất nhỏ, nhưng trong khoảnh khắc này lại cực kỳ chói tai, thậm chí còn khiến mọi người trong sân cảm thấy rằng, tiếng máu rơi còn có khả năng gột rửa tâm linh mọi người hơn cả tiếng chuông của miếu thờ cổ kính phía sau.
Bởi vì... giọt máu rơi xuống từ mũi kiếm.
Thanh kiếm chậm rãi bay lên, vượt qua bậc thềm đá cuối cùng, hiện lên trước mắt mọi người trên đỉnh Đại Đông sơn.
Kiếm rất bình thường, không nhìn ra được điều gì đặc biệt, thậm chí chuôi kiếm cũng chỉ được buộc bằng dây thừng lỏng lẻo, trông có phần cũ nát.
Nhưng một thanh kiếm bình thường như vậy, mặt kiếm không phản quang, lại toát lên một luồng hàn ý bá đạo khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Nhất là giọt máu trên thân kiếm chậm rãi tụ tập về mũi kiếm, rồi lại chậm rãi rơi xuống, dường như khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy thanh kiếm này đều cảm thấy máu trong tim mình cũng theo quá trình đó, chảy ra khỏi cơ thể.
Cho nên gương mặt của họ đều trở nên tái mét.
Sau đó, họ nhìn thấy cánh tay đang nắm thanh kiếm này, con người đó.
Con người đó đội một cái nón lá, mặc trang phục làm từ vải gai, dáng vóc không cao to, ngược lại còn có vẻ hơi thấp bé.
Hắn và hình ảnh tiêu sái không dính bụi trần của Diệp Lưu Vân là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Người này thân hình thấp bé, trang phục vải gai rách nát, toàn thân đầy vết rách trên y phục, tro bụi và vết máu, tay cầm một thanh kiếm cũ kỹ dính máu, trông rất đỗi tầm thường.
Nhưng không ai dám cười nhạo vẻ tầm thường này, bởi vì họ biết, khi vị đại nhân này giết người sẽ tuyệt tình diệt tính, xét theo mức độ khủng khiếp, còn đáng sợ hơn cả Diệp Lưu Vân.
o O o
Hồng lão thái giám lặng lẽ nhìn người kiếm khách tầm thường vừa đi lên bậc thang, mỉm cười, sau đó chậm rãi thu khí tức bá đạo vừa phát ra, toàn thân co rút lại, khôi phục dáng vẻ thái giám cao tuổi.
Khánh Đế gương mặt lạnh lùng nhìn về phía bậc thềm đá, nhìn Diệp Lưu Vân và người mới đến, chậm rãi đi một bước về phía trước, bình tĩnh nói: "Xem ra lần này Vân Duệ đã bỏ không ít vốn liếng... Chỉ có điều thế thúc, ngài cũng phát điên cùng con bé ấy à? Gia tộc và quốc gia, phản quốc vì gia tộc, trẫm thật sự không thể tưởng tượng nổi."
Nếu vị đại nhân vật đáng sợ kia đứng chung một chỗ với Diệp Lưu Vân, hết sức tự nhiên chứng minh rằng những tên quái vật cường hãn nhất dưới gầm trời đã liên thủ đưa ra một quyết định, không thể để vị đế vương cường hãn nhất Khánh Quốc từ trước đến nay tiếp tục tồn tại.
Diệp Lưu Vân mỉm cười ôn hòa, không giải thích, không tự biện bạch.
Từ khi vị đại nhân vật kinh khủng cầm một thanh kiếm lên núi, mọi người đều yên lặng, sợ làm phiền người kia. Nhưng Hoàng đế Khánh Quốc lại không hề sợ hãi, chỉ cười lạnh nhìn chằm chằm chiếc áo gai đầy lỗ, giễu cợt:
"Tứ Cố Kiếm, ngươi không ở nhà tranh dưỡng già, đến Đại Đông sơn làm gì? Trông ngươi chật vật như vậy, giết sạch Hổ Vệ của trẫm, ngươi tưởng mình không cần trả giá hay sao? Ngu ngốc chính là ngu ngốc, triều đình Đại Khánh chữa khỏi bệnh ngu ngốc của ngươi, ngươi không biết báo ân thì thôi, cứ nhất quyết cầm kiếm giết lên núi, hao tổn chân khí của mình... Xem ra nhiều năm qua, đầu óc của ngươi cũng chẳng khá hơn."
Đúng vậy, một người thấp bé, một thanh kiếm cũ kỹ, một bộ quần áo rách nát, cứ như vậy thẳng thắn giết qua vô số bậc thềm đá, giết sạch hơn trăm Hổ Vệ. Trên đời này, cũng chỉ có tên kia cố tiền bất cố hậu, ép kiếm ý lên mức từ trước đến nay chưa từng có, một mình một kiếm bảo vệ Đông Di thành và các tiểu quốc chư hầu suốt hai mươi năm qua, Tứ Cố Kiếm.
Không ai dám không kính trọng kiếm của Tứ Cố Kiếm, chỉ có Hoàng đế Khánh Quốc mới dám nói chuyện với hắn bằng điệu bộ này. Có điều, những lời chế giễu này rơi vào tai người có ý đồ, lại nghe được vài phần ngoài mạnh trong yếu