๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không ai dám không trả lời câu hỏi của Khánh Đế, nhưng Tứ Cố Kiếm lại không thèm nhìn Khánh Đế một cái, chỉ chăm chú nhìn Hồng lão thái giám bên cạnh Hoàng đế. Dần dà, ánh mắt của vị Đại tông sư này trở nên nóng bỏng, dường như muốn xuyên thấu bóng tối dưới chiếc nón lá, làm tan chảy gương mặt già nua của Hồng lão thái giám.
Tứ Cố Kiếm, vốn thấp bé, mở miệng, thanh âm của hắn lại không giống với thân thể của mình, vang dội như chuông lớn, có thể đứt đá, lại run rẩy vì phấn khích.
"Vừa rồi là ngươi phải không, chân khí thật bá đạo..." Tứ Cố Kiếm si ngốc nhìn Hồng lão thái giám, "Ta biết Phạm Nhàn cũng đi theo con đường này, thì ra ngươi chính là sư phụ của hắn... Nói như vậy là mười mấy năm trước, người đã bộc phát khí thế trong hoàng cung chính là ngươi, quả nhiên lời đồn đại trong thiên hạ cũng có cái lý của nó."
Đường đường là Hoàng đế Khánh Quốc, nhưng lại bị vị Đại tông sư này xem như không nhìn thấy, Tuy Hoàng đế bệ hạ không tức giận nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh như băng, nhìn Tứ Cố Kiếm nói: "Các hạ đã ba lần hành thích trẫm, nhưng lại không thấy được mặt trẫm mà thảm thương lui lại... Lần này có thấy vui mừng bất ngờ không?"
Dường như lúc này Tứ Cố Kiếm mới nghe thấy Hoàng đế Khánh Quốc nói chuyện, ánh mắt nhìn Hoàng đế, im lặng một lúc lâu sau đó đột nhiên lắc đầu: "Ngươi xấu hơn con trai ngươi, có gì đẹp mắt?"
Hoàng đế mỉm cười nói: "Chắc ngươi đang nói về An Chi, chẳng lẽ ngươi từng gặp hắn?"
Tứ Cố Kiếm nghiêng đầu, nói: "Ta có một nữ đồ đệ tôn, gọi là Lữ Tư Tư... Rõ ràng là sư tỷ của nó bị Phạm Nhàn giết chết, nhưng lúc ở Hàng Châu đã một lần nhìn thấy Phạm Nhàn từ đằng xa, tiểu nha đầu này bèn quên oán thù, thành trồng cây si, suốt ngày cầm nửa cuốn Nhàn Trai thư thoại mà đọc... Thế tức là cái tên mặt trắng Phạm Nhàn kia trông cũng không tệ."
Gió biển nhẹ lướt trên đỉnh núi, Khánh Đế cười ha ha nói: "Dòng dõi Đông Di thành các ngươi quả nhiên đều có phần si ngốc."
Tứ Cố Kiếm trầm ngâm trong chốc lát, nghiêm túc nói: "Ta là kẻ ngốc, tiểu đồ đệ kia của ta còn ngốc hơn, đồ tôn của ta cũng là loại si mê, câu này cũng rất đúng."
Sau đó vị Đại tông sư có vẻ hơi ngu ngốc đột nhiên nhìn Hoàng đế Khánh Quốc nói: "Loại chuyện như cai trị quốc, chiến tranh, ta không bằng ngươi... Dưới vòm trời không có mấy người mạnh mẽ hơn ngươi, cho nên ta nhất định phải tôn kính ngươi, vừa rồi không lễ phép với ngươi, ngươi bỏ qua cho."
"Tiên sinh khách khí." Hoàng đế dường như có phần say mê, khẽ cúi người thi lễ.
Sau đó Hoàng đế và Tứ Cố Kiếm đồng thời cười ha hả, ngay cả gió biển càng lúc càng mạnh cũng không che giấu được tiếng cười này lan xa. Tiếng cười của Tứ Cố Kiếm mang theo chân khí tinh thuần đến cực điểm, tự nhiên phá gió mà không chút trở ngại, còn tiếng cười của Hoàng đế, lại là hào khí ngất trời của bậc chí tôn thiên hạ.
Tiếng cười đột ngột im bặt, giữa sân xuất hiện một đợt trầm mặc lúng túng, dường như hai bên cũng không biết nên diễn tiếp vở kịch hoang đường này như thế nào.
Giết và bị giết, đây là một vấn đề, không phải là một vở kịch cần hàn huyên tâm sự với nhau, giảng giải về chuyện lịch sử.
Mà vì sao lúc trước hai người Khánh Đế và Tứ Cố Kiếm lại cố chấp biểu diễn cảnh tượng vụng về này?
Khánh Đế chầm rãi chắp hai tay sau lưng, thở dài một tiếng, không nhìn lại hai vị Đại tông sư trên thềm đá, bình tĩnh nói: "Ván này vốn là trẫm dựa theo ý của Vân Duệ, thuận theo xu thế sắp đặt của nó, định giữ thế thúc ở lại đây... Không ngờ kế hoạch của Vân Duệ lại điên cuồng đến như thế, không màng an nguy của quốc gia, buộc cả Đông Di thành và Bắc Tề vào chiến xa của con bé."
Hắn quay đầu lại, không chút sợ hãi, lẳng lặng nhìn góc tối dưới nón lá của Tứ Cố Kiếm, nói: “Đã lâu lắm rồi Đại tông sư không hiện thế, đã xuất thế ắt sẽ khiến thế gian chấn động. Hôm nay hai vị tới đây, đương nhiên là tình thế bắt buộc, tuy trẫm không sợ chết, nhưng lại không muốn chết, cho nên không thể không kéo dài... Trẫm thật sự không biết, vì sao các hạ cũng phải câu kéo cùng ta lâu như vậy?”
Tứ Cố Kiếm im lặng một lúc lâu, cổ tay buông xuống rất tự nhiên, có vẻ nôn nóng bất an: “Vì sao ta lại cảm thấy hứng thú với vị công công này như thế? Bởi vì trên đời này, bốn quái vật, ba người chúng ta đều coi là bằng hữu tri kỷ. Chỉ có vị công công này thích trốn trong cung... Chính vì ta hiểu rõ Diệp Lưu Vân, cho nên ta mới biết tính cách của hắn, nếu có thể, hắn sẽ ra tay một mình chứ không chờ những người ngoại tộc như chúng ta đến can thiệp vào chuyện nội bộ của Khánh Quốc.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑