๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Lưu Vân cũng chưa rút kiếm, vì kiếm của lão đã đâm vào vách đá chân núi. Trong trận chiến có năm vị cường giả tuyệt thế cấp bậc Đại tông sư, lúc này chỉ có một mình lão có vẻ hơi cô độc.
Lão là người của Khánh Quốc.
Lão là thần hộ mệnh của Diệp gia.
Lão được Hoàng đế Khánh Quốc gọi là thế thúc.
Lão lại muốn giết chết Hoàng đế Khánh Quốc.
Đôi tay của lão, có thể trảm kim đoạn ngọc, nắm mây bắt gió, vẫn ổn định và dịu dàng đặt trong tay áo, không hề vươn ra.
.o O o .
Trong khoảnh khắc này, Khổ Hà đại sư là người đầu tiên ra tay. Ông di chuyển một bước chân, nhẹ bước nhàng về phía Hồng lão công công.
Nhưng Hồng lão công công lại cảm thấy như có ngọn núi đang đè nén về phía mình. Lão nhướng mày, ngón giữa tay trái hơi cong lại rồi búng ra, như sét đánh từ trời cao giáng xuống, đơn thuần dùng chân khí bá đạo phá vỡ thế công của đối phương.
Núi sụp đổ.
Mưa ập tới.
Khổ Hà khép tay thành chữ thập, mưa gió đầy trời lập tức đổi hướng, đổ ập về phía khuôn mặt bỗng trẻ ra vài chục tuổi của Hồng lão công công.
Những giọt mưa chạm vào gò má Hồng lão công công, không để lại vết tích gì, nhưng trên khuôn mặt lão lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn, toàn thân già đi rõ rệt.
Những giọt mưa đó lập tức bốc hơi sạch sẽ. Hồng lão công công lại ngoắc ngón trỏ, hạ ngón tay vào không trung phía trước. Mặc dù không có tiếng động nhưng lại khiến mưa phải né tránh, khiến tấm đá xanh nứt toác, lộ ra lớp đất vàng ẩm ướt bên dưới. Đất vàng cũng không chịu nổi sức mạnh khí tức dữ dội này, vô số hạt đất bị xoắn vặn, ép hơi nước thấm ra ngoài.
o O o
Khổ Hà giống như chiếc lá rụng, bay ngược ra mà không bị nước mưa dính vào, tảng đá xanh mà trước đó hắn đạp lên đột nhiên biến mất, trong cơn mưa lớn, lộ ra mảnh đất nứt nẻ, giống như cát vàng.
Trong lòng Khổ Hà có chút thương cảm, biết người đồng hành này đã ẩn nấp ở Khánh Cung hàng chục năm, hôm nay đã có ý định ra đi, nếu không sẽ không lựa chọn cách thức cứng rắn như vậy. Đây là chân khí bá đạo đến mức nào, chân khí phóng thích cường hãn như vậy, cho dù là thể xác của một vị Đại tông sư, chỉ e cũng khó chống đỡ được bao lâu.
Nhưng khi ông lướt tới, vẫn nhẹ nhàng như chiếc lá rụng.
Nắm lấy bàn tay trái của Hồng lão công công, giống như chiếc lá rụng cuối cùng bị mưa làm ướt, dính chặt vào bức tường đền thờ đầy vết nứt, cuối cùng cũng không thể thoát ra.
Lông mày Hồng lão công công bồng bềnh bay lên.
Áo choàng của Khổ Hà bắt đầu phất phơ.
Không khí giữa hai người không ngừng biến đổi, để cho mưa gió xuyên qua, nhưng lại bình tĩnh đến kinh người.
Vẫn chẳng có tiếng động nào.
o O o
Nước mưa chảy xuống theo chiếc mũ rộng vành, tạo thành một bức màn nước, che khuất khuôn mặt Tứ Cố Kiếm. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng buông tay, thả thanh trường kiếm, hai ngón tay bắn ra trong mưa gió, đều chỉ lên trời, không rõ phương hướng.
Ngón tay vạch một cái, mưa gió xung quanh lập tức hỗn loạn, ý kiếm dâng trào!
Thanh kiếm từ tay hắn rơi xuống, ngừng lại giữa không trung, không còn rơi nữa, trong chốc lát lại rực sáng, một tia sáng từ chuôi kiếm xuyên thẳng đến mũi kiếm, sát ý hướng thẳng xuống đất, ngược lại chỉ trời, một đi không lùi, thế không thể ngăn cản.
Trên mặt đất bất ngờ xuất hiện một hố đen sâu không thấy đáy.
Ngũ Trúc cúi đầu, lật tay nắm chặt cây dùi sắt, ngón cái đặt lên ngón trỏ, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Lưu Vân biết mình nhất định phải ra tay, đòn cuối cùng này, nhất định phải do chính mình hoàn thành, đây là một phần quan trọng trong thỏa thuận.
Lão chậm rãi mở hai mắt ra, trong ánh mắt đã là vẻ bình tĩnh, từ trong tay áo vươn ra đôi bàn tay trắng mịn như ngọc.
Diệp Lưu Vân dốc toàn lực phát động, thế cân bằng thực tế trên sân lập tức bị phá vỡ, thân khí bá đạo của Hồng lão công công, cuối cùng cũng không thể ngăn cản ba vị Đại tông sư hợp lực, cảnh giới huyền diệu trên sân lập tức bị xé rách một lỗ nhỏ.
Cái lỗ nhỏ trên bọt biển đủ để phá hủy tất cả.
Tiếng nói vang vọng khắp mặt đất.
Một tiếng động ù ù vang lên giữa Khổ Hà đại sư và Hồng lão công công. Hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn khác nhau va chạm, âm thanh lùi lại đến bây giờ mới vang lên, tiếng trầm trầm như sấm sét, như mây gió.
Áo gai trên hai tay Khổ Hà đại sư rung động, lộ ra đôi tay già nua đầy vết máu, nhưng ánh mắt ông vẫn vô cùng bình tĩnh, hai tay nhẹ nhàng gạt qua bàn tay phải của Hồng lão công công. Lá rụng bị gió núi thổi lên, vẽ thành những đường nét lạ lùng, nhưng lại trông rất tự nhiên, nhẹ nhàng bay lên.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑