๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Bền phía Phạm phủ thì sao?"
"Nương nương... chắc sẽ không quên nữ nhân họ Diệp lúc trước."
Sau một khoảng thời gian im lặng, Thái hậu nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Tần lão tướng quân cúi người thi lễ một cái rồi rời khỏi Hàm Quang điện. Có điều mới cách cung điện này không bao xa, ông lão có có địa vị cao nhất trong quân đội Khánh Quốc này đã bất giác quay đầu nhìn lại, trực giác loáng thoáng cảm thấy như có tiếng khóc mơ hồ từ trong điện vọng ra.
Trái tim ông lão bỗng nhiên có một cảm giác co rút lại, nghĩ về linh hồn của Hoàng đế trên Đại Đông sơn xa xăm, một loại sợ hãi và bất an mà trước giờ chưa từng có bất ngờ ập tới, sau lưng lão bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng bước ra khỏi cung.
...
...
Hai ngày và hai đêm trước đó, những phi tần đã được Thái hậu triệu vào cung đã trở lại cung của mình, trừ ba người là Ninh Tài nhân, Nghi Quý Tần và Thục Quý phi. Lý do rất đơn giản, ba phi tần này đều có hoàng tử. Trong những khoảnh khắc quan trọng như thế này, nếu muốn Thái tử kế vị an toàn, Thái hậu nhất định phải giữ ba nữ nhân này trong tay mình.
Còn về chuyện Trưởng công chúa, cô ả đã trở lại Quảng Tín cung, nơi ả cách biệt đã lâu.
Thái hậu ngồi cô độc trên giường, mấy lão ma ma lẳng lặng đứng phục vụ phía sau, không dám phát ra âm thanh gì. Ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên gò má Thái hậu, phân rõ vô số nếp nhăn, khiến người nắm quyền lực lớn nhất Khánh Quốc lúc này toát lên một vẻ tuổi già sức yếu không cách nào chữa nổi.
“Có phải mình đã chọn nhầm không.”
Câu hỏi trong lòng Thái hậu như một con rắn độc, không ngừng xói mòn niềm tin của bà. Vào tuổi già, đột ngột nghe tin con trai qua đời, với bất kỳ người già nào cũng là chấn động khó mà chịu nổi. Nhưng Thái hậu Khánh Quốc vẫn kiên cường kìm nén nỗi đau, bắt đầu tìm kiếm một lối đi an toàn và ổn định nhất cho tương lai Khánh Quốc.
“Nếu như nó còn sống, chắc chắn sẽ trách ta.”
Thái hậu chậm rãi nhắm mắt lại, nghĩ về Hoàng đế đã khuất, trong lòng dâng trào nỗi đau thương. Lần này đi Đại Đông Sơn tế trời, mục đích của Hoàng đế là phế truất Thái tử. Nhưng khi người vừa ra đi, bà với tư cách người mẹ của Hoàng đế, lại muốn đưa Thái tử lên ngôi. Chắc chắn linh hồn của Hoàng đế sẽ cảm thấy vô cùng căm phẫn.
Tuy nhiên, vì Khánh Quốc, vì giang sơn vạn dặm mà con trai bà chinh phục có thể được kế tục, dường như Thái hậu không còn lựa chọn nào khác.
Ngay cả suy đoán đáng sợ vắt ngang trong lòng cũng không ảnh hưởng đến quyết định của bà.
Thái hậu đột nhiên mở mắt to, giống như muốn tìm kiếm linh hồn của con trai mình trong cung điện này. Bà im lặng nhìn về phía cung điện trong đêm tối, bờ môi nhẹ nhàng mở ra, nói bằng giọng chỉ mình mình mới nghe thấy được: "Cho dù ai đã hại ai, cho dù người mà ta đã chọn có phải là kẻ đã hại con hay không, nhưng con đã chết, con hiểu chưa? Con đã chết, thế thì mọi thứ đều không còn quan trọng!"
Đúng, Thái hậu không phải là một bà lão ngốc nghếch trong thôn, những thứ gọi là chứng cứ được đưa vào kinh trong những ngày gần đây, không thể khiến bà hoàn toàn tin tưởng đứa cháu trai ngoài cung của mình mà bà vốn không mấy thân thiết, lại là kẻ chủ mưu hành thích.
Thậm chí bà còn có một linh cảm mơ hồ, nghi ngờ con gái và các cháu trai khác của mình về vai trò của họ trong vụ ám sát Hoàng đế, vì dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, cái chết của Hoàng đế đã mang lại lợi ích lớn nhất cho họ.
Nhưng mọi nghi ngại đều vô ích, việc tin tưởng chỉ là một lựa chọn chủ quan. Thái hậu hiểu rõ, nếu muốn mấy năm cuối đời của mình có thể yên tâm một chút, bà phải tự ép buộc mình tin rằng Phạm Nhàn chính là thủ phạm, Thái tử chắc chắn sẽ trở thành một vị minh quân.
"Thái hậu, Trưởng công chúa đến rồi." Một lão ma ma hạ giọng báo cáo.
Thái hậu mệt mỏi vẫy tay, Trưởng công chúa Lý Vân Nhuệ mặc trang phục cung điện màu trắng, Chậm rãi bước vào chính Hàm Quang điện. Cô ả cúi chân thành thi lễ với Thái hậu, vẻ mặt mệt mỏi và yếu đuối đến khó tả.
Thái hậu im lặng một lúc, lại vẫy tay. Những ma ma và cung nữ trong điện đều nhanh chóng rời khỏi sảnh chính, nhường lại không gian trống trải và lạnh lẽo cho hai mẹ con này.
Thái hậu nhìn vết lệ nơi khóe mắt con gái mình, có vẻ thần thất. Một lát sau, bà mới nói: "Nghe nói những ngày qua con thường xuyên rửa mặt bằng nước mắt. Tự làm tổn thương mình như vậy làm gì, người đã đi rồi, chúng ta khóc lóc ở đây cũng vô dụng."
Trưởng công chúa nhẹ nhàng mỉm cười, nói với giọng điệu dịu dàng mà trước giờ không bao giờ thể hiện trước mặt Thái hậu: "Mẫu thân dạy đúng lắm."
Sau đó, ả ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nhẹ nhàng tựa sát người vào như một cô bé mười hai, mười ba tuổi.