๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thái hậu im lặng một lát, nói: "Con có một vị huynh đệ không thể cậy được, nếu bệ hạ đã mất, lúc rảnh rỗi nhớ đến chỗ ta trò chuyện nhiều hơn."
"Vâng thưa mẫu thân."
Thái hậu nhìn con gái mình qua khóe mắt, bỗng dưng cau mày, nói: "Cố gắng thuyết phục ai gia một chút về chuyện liên quan đến An Chi."
Trưởng công chúa khẽ giật mình, dường như không ngờ mẫu thân lại hỏi trực tiếp như vậy. Sau một khoảnh lặng, ả nói: "Con không hiểu ý của mẫu thân."
Ánh mắt Thái hậu từ từ trở nên lạnh giá, nhưng lại nhanh chóng phai nhạt, ôn tồn nói: "Ta chỉ cần một vài thứ để thuyết phục bản thân."
Trưởng công chúa đường đầu, một lúc sau mới nói: "Phạm Nhàn có lý do để làm điều này."
"Vì sao?"
"Bởi vì mẫu thân của hắn là Diệp Khinh Mi." Trưởng công chúa ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút u buồn, nhìn mẫu thân của mình: "Hơn nữa xưa nay hắn không cho rằng mình họ Lý."
Thái hậu bình tĩnh nói: "Tiếp tục."
"Lúc ở Giang Nam hắn ta cấu kết với lũ Bắc Tề. Chi tiết thì chờ ngày sau điều tra là rõ." Trưởng công chúa nói: "Hơn nữa... quan hệ giữa Phạm Nhàn và Đông Di thành có vẻ khá mơ hồ. Cao thủ cửu phẩm trẻ tuổi bên cạnh hắn gần đây chắc chắn là đệ tử cuối cùng của Tứ Cố Kiếm."
"Ngươi đang nói đến Vương Thập Tam Lang?" Thái hậu hỏi.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng nhíu mày, dường như không ngờ mẫu thân lại hiểu rõ chuyện này đến thế, cúi đầu đáp: "Đúng vậy."
"Vài tháng trước, Thừa Càn đi Nam Chiếu, dọc đường được Vương Thập Tam Lang chăm sóc." Ánh mắt Thái hậu trở nên bình lặng: "Nếu hắn thuộc phe Phạm Nhàn, vậy ta thấy... An Chi là đứa trẻ tốt."
Thái hậu lại chậm rãi nói: "Thái tử đã kể với ta về Vương Thập Tam Lang." Bà lão thở dài: "Những ngày qua, Thái tử vẫn ra sức bảo vệ Phạm Nhàn, chỉ xét riêng điểm này, ta thấy thằng nhóc Thừa Càn cũng không tồi."
Trưởng công chúa gật đầu: "Con cũng nghĩ vậy."
Thái hậu lẳng lặng nhìn con gái: "Mấy đứa con trai của bệ hạ mỗi đứa đều có điểm tốt riêng, Ai gia rất hài lòng. Vì thế... ai gia không muốn thấy mấy vãn bối này bị con tiếp tục dằn vặt."
“Con gái hiểu ý mẫu thân.” Trưởng công chúa bình tĩnh nói : "Từ nay về sau con sẽ an phận thủ thường."
"Những năm qua, tuy bệ hạ cố chấp đến mức hồ đồ, nhưng dẫu sao hắn là huynh trưởng của con." Lông mày Thái hậu dần dần nhíu lại, trong mắt đầy bi thương và bất đắc dĩ, nhìn con gái mình, một lúc lâu sau vẫn không nói được ra lời.
Trưởng công chúa hơi nghiêng đầu, để gương mặt tuyệt mỹ của mình lộ ra dưới ánh đèn mờ.
Thái hậu giơ bàn tay, một cái tát nặng nề đánh vào mặt Trưởng công chúa, vang lên tiếng chát chúa. Trưởng công chúa rên khẽ một tiếng, ngã xuống đất, máu tươi chảy ra nơi khóe miệng.
Lồng ngực Thái hậu phập phồng dữ dội, mãi một lúc sâu sau mới dần dần bình tĩnh trở lại.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không biết Phạm Nhàn có thể đưa ra phán đoán sát nhất so với thế cục trong cung hay không. Nếu biết chuyện, chắc chắn y sẽ không quyết định bước vào hoàng cung, đối diện với Thái hậu, trình bày chân tướng trên Đại Đông sơn, giao ngự thư và ngọc tỷ của bệ hạ.
Trong đại sự làm rung chuyển thiên hạ này, Phạm Nhàn buộc phải thừa nhận, lựa chọn của nhạc mẫu nhà mình rất đơn giản và hiệu quả. Chỉ cần bệ hạ qua đời, cho dù là triều thần hay là Thái hậu, đều sẽ coi vị Thái tử càng ngày càng giống quốc quân là ưu tiên hàng đầu.
Dựa trên danh phận, xét trên góc độ ổn định, không có lựa chọn nào tốt hơn Thái tử.
Một khi Thái tử lên ngôi, sau khi mọi việc yên ổn, Phạm Nhàn chỉ có thể tìm đường sang Bắc Tề lánh nạn. Nhưng vấn đề là, Phạm gia đang nằm trong khống chế của hoàng cung, nghe nói hai vị thê thiếp của y đã bị đưa vào cung. Y muốn muốn đi ở ké, nhưng cũng không thể bỏ mặc gia đình.
Đám nữ nhân Lý gia đúng là người này ác độc hơn người kia..
Phạm Nhàn vừa tự nhắc trong lòng về ba chữ “lão kỹ nữ” có ý nghĩa lịch sử truyền thống, vừa lợi dụng bóng đêm, trèo qua bức tường cao, nhẹ nhàng đáp xuống khu vườn xanh xanh.
Đây là phủ đệ của một đại thần. Tuy không có cao thủ canh giữ, nhưng dưới phủ có rất nhiều hạ nhân và không ít quan lại lui tới. Từ chân tường đi thẳng đến thư phòng, Phạm Nhàn trọng thương chưa lành, cảm thấy tâm huyết xao động, suýt lộ vị trí.
Đứng ngoài cửa thư phòng, Phạm Nhàn lắng nghe bên trong một lúc, sau đó dùng con dao nhỏ mở cửa sổ và lẻn vào. Đập vào mắt y là một không gian bố trí trắng xóa như tuyết, khiến y không khỏi nhíu mày. Sau đó y nhanh chóng quay người, nắm chặt cổ họng vị đại thần đang định kêu lên, ghé sát lỗ tai đối phương thì thầm: "Đừng kêu, là ta."
Vị đại thần bị khống chế nghe thấy giọng nói của y, thân thể chấn động như bị sét đánh, nhưng lại dần dần thả lỏng.