"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn cẩn thận nhìn vào mắt vị đại thần này, rồi từ từ buông tay bàn tay cứng rắn như sắt thép của mình rời khỏi yết hầu đối phương. Nếu đối phương thật sự không màng tính mạng gọi người tới bắt y, với tình trạng của y hiện giờ, chỉ e khó mà sống sót thoát khỏi kinh đô sẽ rất khó khăn.
Đây là một canh bạc, nhưng cuộc đời Phạm Nhàn vốn là một canh bạc rất lớn, vận may của y vẫn rất tốt.
Vị đại thần kia không gọi người tới cứu mạng, ngược lại nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt kỳ quái, nhìn vào khuôn mặt hơi tái nhợt của y, có vẻ bất ngờ, nhưng cũng có vẻ vui mừng.
o O o
""Lão già họ Thư này, đừng nhìn ta như vậy nữa."" Phạm Nhàn xác nhận mình đã đoán đúng, thu hồi con dao, ngồi xuống đối diện Thư Vũ.
Đúng vậy, lúc này y đang ở trong thư phòng của Thư phủ. Sau vài lần tính toán, Phạm Nhàn vẫn quyết định trước tiên cứ gặp vị Đại học sĩ với địa vị cực cao trong triều đình này, vì trong số văn võ bá quan, y luôn cảm thấy chỉ có người học trò của Trang Mặc Hàn này mới là người đáng tin cậy nhất về mặt nhân phẩm đạo đức.
Ánh mắt Thư Vũ nhìn y rất phức tạp, bất ngờ mở miệng: ""Ba vấn đề.""
""Xin ngài cứ nói."" Phạm Nhàn nghiêm túc trả lời.
""Bệ hạ đã chết chưa?"" Giọng Thư Vũ run rẩy.
Phạm Nhàn im lặng trong chốc lát: ""Khi ta rời Đại Đông sơn, người vẫn còn chưa chết, nhưng..."" Y nghĩ đến bóng người chèo thuyền, nghĩ tới Tứ Cố Kiếm ẩn nấp bên cạnh, nghĩ tới gã hói rất có thể ra tay, cau mày nói: ""Chắc là đã chết rồi.""
Thư Vũ thở dài một tiếng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
""Kẻ chủ mưu là ai?"" Thư Vu nhìn vào mắt y.
Phạm Nhàn chỉ vào mũi mình: ""Theo tin tức từ quân đội và Giám sát viện, chắc là ta.""
""Nếu là ngươi, sao còn quay lại kinh đô?"" Thư Vũ lắc đầu: ""Thế thì quá điên rồ, không giống tính cách một quân vương.""
Cả hai im lặng một lúc. Phạm Nhàn bỗng nói mở miệng: ""Ta tìm đến ngài, đương nhiên là có chuyện cần nhờ vả.""
""Chuyện gì?""
""Không thể để Thái tử lên ngôi."" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Thư Vũ, gằn từng chữ một nói.
Lông mày Thư Vũ nhíu lại rồi thả lỏng, hạ giọng hỏi: ""Tại sao?""
Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười mỉa mai: ""Bởi vì... ta tin Thư Đại học sĩ không muốn thấy kẻ giết cha hành thích quân vương ngồi trên ngai vàng của Khánh Quốc.""
Phạm Nhàn đứng dậy, lấy lá thư giấu trong ngực áo ra, nhẹ nhàng nói: ""Thư Vũ tiếp chỉ.""
Thư Vũ giật mình, quỳ xuống đất, run rẩy đón lấy lá thư, trong lòng đầy nghi hoặc. Nếu Bệ hạ đã qua đời, chỉ dụ này do ai soạn thảo? Nhưng ông ở trong triều đình nhiều năm, đã quen với việc thư phòng nội các, không xa lạ gì với bút tích và giọng điệu của Hoàng thượng. Chỉ nhìn lướt bọc thư và nội dung, ông đã biết đây chính là thư viết tay của bệ hạ. Thư Vu không khỏi xúc động, hai mắt ươn ướt.
Phạm Nhàn cẩn thận mở phong thư, đưa cho Thư Vũ.
Thư Vũ càng đọc càng kinh ngạc, càng đọc càng tức giận, cuối cùng không kiềm chế được, đập mạnh xuống bàn quát lớn: ""Lòng lang dạ sói! Lòng lang dạ sói!""
Phạm Nhàn nhẹ nhàng đỡ ông, ngăn không cho bàn tay của Thư Đại học sĩ đập xuống bàn, sau đó chậm rãi nói: ""Đây là thư do bệ hạ đích thân viết đêm trước khi lệnh cho ta trở lại kinh đô.""
“Ta sẽ lập tức vào cung.” Thư Vũ đứng bật dậy, sẵng giọng: ""Ta phải gặp Thái hậu!""
Phạm Nhàn lắc đầu.
Thư Vũ cau mày nói: ""Tuy chưa làm lễ tang cho bệ hạ, nhưng trong cung đã bắt tay vào chuẩn đưa Thái tử lên ngôi. Việc này không thể chậm trễ, để muộn chỉ e sẽ không còn kịp!""
Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: ""Lá thư này, vốn là... viết cho Thái hậu xem.""
Thư Vũ giật mình, nghĩ thầm đúng vậy, với thế lực ẩn giấu trong kinh đô của Phạm Nhàn và thực lực siêu cường của bản thân y, cho dù giờ phút này hoàng cung phong tỏa nghiêm ngặt, chắc chắn y vẫn có cách vào gặp Thái hậu. Có lá thư này và ngọc tỷ trên người, chắc chắn Thái hậu sẽ tin lời Phạm Nhàn.
""A...!"" Sắc mặt Thư Vũ lập tức thay đổi, trố mắt nhìn Phạm Nhàn nói. “Không thể nào!”
“Trên đời không có chuyện gì là không thể.” Ánh mắt Phạm Nhàn như có ánh lửa lấp lóe: ""Ngài là văn thần, còn ta là thành viên hờ trong hoàng tộc, ta muốn hiểu rõ hơn về tâm tư của những quý nhân trong cung điện kia. Nếu không e ngại Thái hậu, sao đêm nay ta lại mạo hiểm đến đây?""
Y im lặng một lát rồi nói tiếp: ""Triều đình họ Lý chính là một thực thể có sức sống, nó sẽ tự động điều chỉnh biến dạng thân thể của mình, nhằm bảo đảm quyền lực hoàng tộc, bảo đảm khả năng kiểm soát thiên hạ và bảo đảm cho sự tồn tại của chính nó... Với tiền đề như vậy, mọi thứ đều không quan trọng.""
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn Thư Vũ: ""Đã nói rõ mọi chuyện rồi, cho dù Đại học sĩ quyết định thế nào cũng là chính đáng. Ngài có thể coi như hôm nay ta chưa từng đến.""
"