"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong giới quan lại có tin đồn về chân tướng sự việc ở Đại Đông sơn, dường như có liên quan đến Tiểu Phạm đại nhân. Có người tin, có kẻ không tin, nhưng Tiểu Phạm đã mất tích. Có lẽ đã chết trên Đại Đông sơn, hoặc sợ hãi chạy trốn, bỏ lại phụ thân và thê tử đang mang thai, chạy đến đất nước xa xôi kahsc.
Các đại thần hiểu rõ, nếu Tiểu Phạm đại nhân không có khả năng lật đổ triều đình, thế thì tương lai chỉ có thể chôn vùi tên tuổi trong bóng tối. Còn bây giờ... thời thế đã định.
※※※
Thái hậu ngồi bên cửa Hàm Quang điện, nghe tiếng khóc than từ phía sau vọng lại, lông mày bỗng nhíu lại trong thoáng chốc, ánh mắt già nua lóe lên chút sầu thương. Nhưng bà biết bây giờ chưa phải lúc để lộ nỗi buồn, bà nhất định trao trọn vẹn Khánh Quốc cho thế hệ sau rồi mới có thể thực sự nghỉ ngơi.
Ngoài cửa, theo tục lệ xa xưa của hoàng tộc họ Lý từ thuở khởi nghiệp, một chậu đồng được đặt ra, bên trong đốt những tờ tiền giấy mà dận chúng ngoài phố phường thường dùng. Tờ tiền vàng dần cháy thành tro bụi, như ám chỉ sự vô thường của kiếp người; dù cuộc đời có lộng lẫy tới đâu, cuối cùng cũng tan thành một làn khói, một nhúm tro.
Toàn bộ cung điện đang bận rộn trong không khí căng thẳng, cố nén đau thương. Bức tường trong cung không cao, loáng thoáng thấy được phần đỉnh những cột cờ trắng do cung đình chuẩn bị, vội vã di chuyển trên tường, hướng về trước cung. Hom trong Thái Cực điện, một sự kiện quan trọng sắp diễn ra, quyết định hướng đi của đất nước, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về đó.
So với Thái Cực điện, Hàm Quang điện lại có phần hịu quạnh. Thái hậu thu dời ánh mắt vẩn đục từ những cây cờ trắng, nhẹ nhàng nói: ""Triều đình không thể hỗn loạn được, cho nên hôm nay trong cung có hỗn loạn một chút cũng không sao.""
Sau đó, bà nhìn vị lão đại thần bên cạnh, nói bằng giọng điệu ôn tồn: ""Ngài là nguyên lão đại thần, được Bệ hạ tin tưởng, lúc này suy nghĩ nên vì lợi ích triều đình.""
Thư Vu nửa cúi người, ánh mắt già nua nhìn ngọn lửa dần tắt lụi trong chậu đồng, giữ nguyên ngữ điệu nói: ""Lão thần hiểu rõ, nhưng có di chiếu của Bệ hạ ở đây, thần không dám không tuân theo.""
Trong mắt Thái hậu lóe lên ngọn lửa, nhưng chớp mắt đã tắt ngúm. Bà nhẹ nhàng vươn tay, ném lá thư chưa mở vào chậu đồng. Ngọn lửa trong chậu vốn tắt dần bỗng lại bùng lên.
Lá thư viết tay của Hoàng đế Khánh Quốc đêm trước khi bị ám sát, chỉ định người kế vị, từ từ biến thành tiền giấy vô dụng tế lễ chính mình.
Thư Vu nhìn chằm chằm vào lá thư trong chậu đồng, im lặng một lúc lâu, không nói một lời.
""Người đã mất rồi, những lời đã nói trước đây không còn quan trọng."" Thái hậu đột nhiên ho dữ dội, một lúc lâu sau mới ổn định được hơi thở hổn hển của mình. Bà nhìn Thư Vu bằng ánh mắt chân thành, giọng điệu ôn hòa: ""Vì tương lai Khánh Quốc, chân tướng là gì, từ trước đến nay chưa bao giờ quan trọng, đúng không?""
Sau một hồi im lặng, Thư Vu lắc đầu: ""Thái hậu, thần chỉ là người đọc sách, chỉ biết sự thật là sự thật, ý chỉ của Thánh thượng chính là ý chỉ của Thánh thượng, còn thần là bầy tôi của bệ hạ.""
""Ngươi đã hết lòng rồi."" Thái hậu nhìn ông bình tĩnh nói: ""Ngươi đã cố hết sức làm tròn bổn phận. Nếu sau này có dịp gặp Phạm Nhàn, nhớ nhắn với hắn, Ai gia sẽ cho hắn cơ hội minh oan, miễn là hắn bước ra.""
Trong lòng Thư Vu dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Ông biết nếu đêm qua Tiểu Phạm thật sự vào cung gặp Thái hậu, có lẽ bây giờ đã trở thành tù nhân, chính thức bị coi là thủ phạm thật sự trong vụ ám sát Hoàng đế, trở thành tiếng pháo mừng trước khi Thái tử đăng cơ.
Ông cúi chào sát đất, cung kính nói: ""Thần sẽ đến Thái Cực điện.""
Thái hậu mỉm cười, lắc đầu: ""Cứ đi đi, phải biết mọi việc đã định sẵn từ trước, không thể thay đổi được. Mọi ý định thay đổi chỉ khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn. Vậy tại sao phải thay đổi?""
Thư Vu, vị nguyên lão đại thần có uy tín trong lòng dân, môn sinh bạn hữu khắp triều đình, tính cách lại quật cường. Hôm nay, dù biết Thái tử sắp đăng cơ nhưng vẫn liều mình không màng sinh tử, quyết tâm gặp Thái hậu, muốn thay đổi tình hình.
Cũng chỉ có vị lão đại thần này mới đủ tư cách làm điều đó. Nếu là người khác chắc đã trở thành oan hồn dưới chân tường cung. Khánh Đế mới mất, Thái tử sắp lên ngôi, đây là thời khắc quan trọng, Thái hậu coi việc ổn định là trên hết, sẽ không đối xử quá hà khắc với vị lão thần này.
Nhưng Thư Vu cũng không thể thay đổi điều gì. Nếu thông minh, ông sẽ im lặng chờ Thái tử đăng cơ rồi lập tức cáo lão về quê.
o O o
Thư Vu một mình lặng lẽ đi tới cửa Thái Cực điện, hoàn toàn không nghe thấy lời chào hỏi của các quan viên mặc trang phục trắng bên cạnh, cũng không nghe thấy tiếng Hầu công chuyển ý chỉ của Thái tử, mời Đại học sĩ vào điện. Ông chỉ mơ màng đứng trước cửa điện, nhìn đám người lộn xộn tổ chức lễ tế trên quảng trường trước điện, nhìn những cây cờ trắng thẳng tắp, nhìn binh sĩ canh gác xung quanh, nghe tiếng pháo nổ vang lên từ ngoài cổng cung. Bất chợt, ông cảm thấy máu nóng dồn lên đầu, khiến đầu óc mông lung.
"