๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghe vậy, Vương phi im lặng, không nói thêm điều gì. Cả cô và Phạm Nhàn đều hiểu rõ ý nhau - sau khi ba kỵ sĩ vào kinh đô, những chỉ dụ của Thái hậu dường như được ban ra một cách vội vàng, giờ đây đã dần dần phát huy tác dụng.
Đương nhiên, những chỉ dụ ấy có thể gây ra hạn chế lớn đối với Đại hoàng tử cũng vì Thái hậu đã nhìn thấu tính cách thật sự của cháu trai mình - không coi trọng mẹ đẻ mà chỉ tìm lợi ích, Ttong mắt Thái hậu, Phạm Nhàn có thể là nhân vật tà ác như vậy, nhưng Đại hoàng tử thì không.
"Chỉ trong một đêm mà Đạm Bạc Công đã gây chấn động kinh đô. Mặc dù hoàng cung đã khống chế Phạm phủ, theo dõi Giám Sát viện, nhưng ngươi vẫn có năng lực của mình." Vương phi nhíu mày nói: "Cho nên ta không hiểu..."
"Không hiểu gì?" Không chờ Vương phi nói hết lời, Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Muốn giải quyết việc này nhất định phải từ trong cung, cho dù náo động bên ngoài bao lâu cũng không thể chạm tới gốc rễ. Mà muốn vào cung giải quyết, nhất định phải có trợ giúp của Vương gia."
Y nhìn gương mặt Vương phi, nói: "Đương nhiên, Vương gia cũng cần ta giúp đỡ. Có những việc bẩn thỉu mà hắn không muốn làm hoặc không thèm được, cuối cùng cũng cần người khác thực hiện."
Vương phi nở nụ cười, chậm rãi nói: "Ngài hiểu sai ý ta rồi. Điều ta không hiểu là, tại sao đến giờ ngài vẫn chưa biết hai tin tốt nhất?"
"Tin tốt gì?" Phạm Nhàn ngạc nhiên.
"Tình thế trong cung tốt hơn ngài tưởng tượng nhiều lắm." Vương phi cúi đầu nói: "Bởi người mà ngài quan tâm đã phản ứng nhanh hơn ngài tưởng rất nhiều."
Con ngươi của Phạm Nhàn co lại. Gia quyến bị cung đình kiểm soát, sau khi trở về từ Đông Sơn xa xôi y luôn ẩn mình trong bóng tối. Do không dám liên lạc với những người trong phủ, những ngày qua y chỉ âm thầm móc nối với thế lực của nhạc phụ. Đối với tình hình nhà mình, y chỉ biết sơ sài. Nghe Vương phi nói, y chợt hiểu ý đồ của Thái hậu chưa được thực hiện hoàn toàn... Một tia hy vọng loé lên trong lòng y.
Vương phi nghiêm túc nói: "Đúng là có quân sĩ vào Phạm phủ, chuẩn bị lục soát, nhưng Phạm Thượng thư không ở trong phủ... Ngày đó, sau khi ba kỵ sĩ vào kinh, Thượng thư rời cung nhưng không về phủ mà được Tĩnh vương đón thẳng tới vương phủ."
"Tĩnh Vương gia?" Phạm Nhàn kinh ngạc: "Ý ngài là những ngày qua, gia phụ vẫn ở vương phủ? Sao không có tin tức lan truyền?"
Vương phi đáp: "Phạm phủ đã bị phong tỏa, tất nhiên tin tức bên trong không thể truyền ra. Dù sao, Tĩnh Vương cũng là con ruột của Thái hậu, chung quy lão nhân gia cũng phải nể mặt con trai duy nhất sau khi Hoàng đế qua đời. Vì thế, bên ngoài chỉ có quân lính do Kinh Đô phủ và hoàng cung liên hợp canh giữ chứ không dám xâm nhập vào trong..."
Phạm Nhàn im lặng lâu, sau đó cười lạnh: "Cái gì mà không dám, mặt mũi gì... chẳng qua là Thái hậu tự cho rằng mình kiểm soát được kinh đô, chưa bắt được ta nên không vội động đến gia quyến."
"Phá hủy di chiếu, loại trừ công gia, sau đó Thái hậu mới dám hành động."
Phạm Nhàn cười nhạt: "Còn tin tốt nào khác không?"
"Vị Tư Tư cô nương sắp sinh..." Vương phi nói: "Cách đây hơn mười ngày đã cùng Quận chúa và Lâm Đại thiếu gia đến trang viên của Phạm phủ."
Phạm Nhàn nhíu mày.
"Ngày đó Thái hậu tuyên triệu người nhà của ngài vào cung, thái giám tìm đến Phạm phủ nhưng cuối cùng không thể thấy ai." Vương phi bình tĩnh nói: "Bởi Tư Tư cô nương vốn không có trong phủ, ở trang viên cũng không thấy bóng dáng vị cô nương này.”
"Cũng tức là, Tư Tư cô nương đã mất tích từ hơn mười ngày trước." Vương phi nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt lộ vẻ khâm phục: "Cho nên ta không hiểu, đại nhân đã sắp đặt mọi thứ thỏa đáng tức trước rồi, rốt cuộc giờ đây vẫn còn lo lắng điều gì?"
Sắc mặt Phạm Nhàn vẫn bình thản như thường nhưng trong lòng đã cực kỳ chấn động. Sau khi đi đến trang viên Phạm phủ Tư Tư đã biến mất, đây là sắp đặt của ai? Có phải là phụ thân không? Hay là phụ thân đã biết tin bệ hạ bị ám sát từ mười mấy ngày trước... rồi suy luận ra những chuyện sau đó, rồi thu xếp một cách cực kỳ thỏa đáng?
"Không phải do ta." Sắc mặt Phạm Nhàn có phần khó coi: "Ta cũng không biết Tư Tư bị ai đưa đi, đến nơi nào."
Vương phi kinh ngạc, nhìn y một hồi lâu mà không nói nên lời, cũng đoán ra được có gì đó bất thường phía sau. Rốt cuộc là ai... đã thay Phạm Nhàn sắp đặt việc này từ nhiều ngày trước?
Cứ nhìn Phạm phủ che giấu chuyện Tư Tư mất tích hơn mười ngày, rõ ràng họ biết nguyên nhân. Phạm Nhàn cũng nhận ra điều này nên không còn lo cho Tư Tư mà rơi vào một trạng thái hoang mang. Y liếc nhìn Vương phi, thấy vẻ kinh ngạc trong mắt cô.
"Lão thọt."
"Trần Viện trưởng."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑