๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng hai người cùng nảy sinh một câu trả lời tương đồng. Nhưng nếu suy luận từ đó, có lẽ sẽ chạm đến một sự thật nào đó rất hoang đường, cho nên cả hai đều khôn khéo không đào sâu. Phạm Nhàn nhíu mày nói: "Phủ đệ nhà vốn thân thiết với Viện trưởng, nhưng gần đây kinh đô hỗn loạn, ta không thể quay lại viện, nghe nói trong viện cũng rối ren. Chẳng hay Vương phi có biết vì sao lại như vậy?"
Vương phi nhìn y, im lặng một lúc rồi đáp: "Mọi người đều biết, một khi bệ hạ không còn, động thái tiếp theo của Trần Viện trưởng mới là thế nhưng chốt. Ta không tin Trưởng công chúa không nhận ra điều này. Ngay ngày đầu, Thái hậu đã triệu Trần Viện trưởng vào cung..."
"Trước đây ta cứ tưởng ông ấy đã vào cung, nhưng sau đó không có tin tức gì, mới biết có uẩn khúc." Phạm Nhàn vẫy tay: "Tuy mười ba Thành Môn ti kiểm soát chặt chẽ, nhưng cũng không thể biến Trần Viên thành hòn đảo cô lập được."
Lông mày y nhíu lại, kể từ khi trở lại kinh đô, y chỉ có thể âm thầm liên lạc với một số thuộc hạ trong viện, không rõ chi tiết trong viện nhưng cũng có thể cảm nhận được do chuyện Đề ti mưu phản nên Giám Sát viện đang trở nên bàng hoàng. Mà Trần Bình Bình vốn phải trấn giữ trong Giám Sát viện, không hiểu sao lại chưa vào kinh theo ý chỉ của Thái hậu.
"Hay là tin đồn về việc bị trúng độc là thật?" Trong lòng Phạm Nhàn tự hỏi.
Vương phi không biết y đang nghĩ gì nhưng cũng lên tiếng: "Có lẽ tin về việc bị đầu độc là thật."
Phạm Nhàn thầm căng thẳng, với sức phòng thủ của Giám Sát viện, làm sao lại để ai đó đầu độc vào trà của Trần Bình Bình? Người ta đều nói liên quan tới đại sư dùng độc ở Đông Di thành...
"Ban đầu ta nghĩ Viện trưởng mượn cớ bị đầu độc để tách mình khỏi cuộc tranh chấp trong triều đình." Y nhắm mắt nói: "Nếu tin đồn đầu độc là thật, việc này sẽ rắc rối lắm."
"Đã xảy ra rắc rối lớn rồi." Vương phi nhìn y nói: "Thái hậu vẫn khá tin tưởng Trần Viện trưởng, nhưng chuyện bị đầu độc quá trùng hợp, chỉ sợ bà ấy sẽ có suy nghĩ khác. Nếu không nghĩ Trần Viện trưởng đứng về phía ngài, Thái hậu đâu thể quyết đoán chọn Thái tử mà không để lại đường lui."
Phạm Nhàn gật đầu, bản thân mình và mọi người đều nghi ngờ chuyện Trần Bình Bình bị đầu độc, Thái hậu cũng vậy. Nỗi nghi ngờ như một mũi dao, khiến mọi người ngày càng đau đớn. Thái hậu đã nghi ngờ Trần Bình như vậy, chắc chắn sẽ dùng lực lượng lớn nhất kiềm chế Giám Sát viện.
"Có vẻ nhiệm vụ đầu tiên của Tần Hằng sau khi nắm quyền kiểm soát quân thủ bị kinh đô là canh chừng Trần Viện, chẳng trách trong đó không có tin tức gì." Lông mày Phạm Nhàn nhíu chặt hơn. Một ngày quân đội Tần gia không vào kinh đô, trong cung sẽ không xảy ra động tĩnh gì lớn. Nhưng Trần Bình Bình là người y lo lắng nhất. Nếu tin đồn đầu độc là thật, với sức phòng thủ của Trần Viện, liệu có đủ sức chống cự đội quân tinh nhuệ của Khánh Quốc?
"Chúng ta phải nhanh chóng hơn nữa." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Nhờ ngài chuyển lời cho Vương gia, có lúc hắn cần hạ quyết tâm."
"Bà bà nhà ta thì sao?" Vương phi nhìn y, yêu cầu vị Tiểu Phạm đại nhân đưa ra lời hứa cụ thể.
"Ta sẽ bảo đảm an toàn cho Ninh Tài nhân." Phạm Nhàn nói rõ ràng: "Ta chỉ cần quyết tâm của Vương gia. Hắn phải hiểu, cho dù cấm quân đang trong tầm kiểm soát của hắn, nhưng vẫn có những thủ hạ trung thành từ thời Yến Đại đô đốc. Về lâu về dài, nếu Thái hậu thay hắn ra khỏi vị trí Thống lĩnh cấm quân, ta và ông ấy... chỉ có nước chờ ăn cứt thôi."
Hai chữ "ăn cứt" thực sự thô tục, nhưng Vương phi không cảm thấy phản cảm, bởi tình hình hiện tại quả thực rất tồi tệ. Cô nhìn khuôn mặt cải trang của Phạm Nhàn, cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu. Toàn bộ thâm cung đều nằm dưới sự kiểm soát của triều đình, Phạm Nhàn dựa vào đâu mà dám cam đoan an toàn cho Ninh Tài nhân?
Nhưng cô hiểu, Thần Quận chúa hiện đang ở trong cung, Phạm Nhàn không thể mạnh miệng mạo hiểm tính mạng thê tử của mình.
"Mười ba Thành Môn ti là then chốt." Vương phi kéo chén trà của Phạm Nhàn về phía mình, nhẹ nhàng nói: "Ngươi ngăn binh lính trung thành với Thái hậu vào kinh, người nắm giữ vị trí này nhất định phải thuộc phe chúng ta."
Phạm Nhàn thấy nhẹ cả người, biết cuối cùng vị phu nhân phía dodói diện cũng quyết định thuyết phục tướng công của mình gây binh biến trong cung, cho nên mới bắt đầu bàn về chi tiết. Y suy nghĩ rồi đáp: "Như cô biết, ta vốn không có mối quan hệ gì với quân đội, về vấn đề Thành Môn ti, ta cũng không biết phải xử lý thế nào."
Vương phi thở dài: "Tây Chinh quân của Vương gia ngày trước đã tan rã từ lâu, trong kinh đô không còn nhiều thế lực, không thể so với hai nhà Tần, Diệp." Cô ngừng một lát rồi nói: "Dĩ nhiên, nếu Trần Viện trưởng còn ở kinh, chắc chắn sẽ có cách ảnh hưởng đến mười ba Thành Môn ti."