๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đừng nhắc đến nữa." Nghe đến Trần Bình Bình, Phạm Nhàn cố nén cảm lạnh lẽo trong lòng, lắc đầu: "Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng giải quyết xong việc trong cung trước khi cửa thành mở."
"Quá khó khăn." Vương phi nhìn thẳng vào mắt y.
Phạm Nhàn kéo chén trà về phía mình, cúi đầu nói: "Ấm trà chỉ có một, nhưng cốc trà lại quá nhiều, đừng chỉ nhìn vào quân đội Tần gia, hãy nghĩ đến họ Diệp. Diệp Trọng tuân lệnh rời kinh đô không xa, tuy Thái hậu lệnh cho hắn tới Định Châu nhưng ai biết mấy binh sĩ chinh phạt người Hồ của ông ta đi chưa."
Vương phi cắn môi, trong lòng giật mình.
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Ý đồ của lão nhị rất đơn giản, tạm thời đưa Thái tử lên ngôi, nhưng trong ván cờ kinh đô, hắn ta cũng muốn chiếm một phần. Nếu Diệp gia không vào kinh, hắn làm gì có tư cách lên tiếng?"
"Dĩ nhiên, tất cả những điều này đều diễn ra dưới sự chấp thuận từ vị nhạc mẫu của ta." Phạm Nhàn xoa nhẹ thái dương, nói: "Không giống Thái hậu, Trưởng công chúa điện hạ coi trọng sức mạnh quân sự, nếu cần giết vài nghìn người để ổn định triều đại, bà ta cũng không ngần ngại. "
Vương phi im lặng một lúc rồi đứng dậy, nhìn Phạm Nhàn nói: "Cuối cùng vẫn phải đổ máu."
Phạm Nhàn đáp: "Chính biến mà không đổ máu chỉ là tưởng tượng hoàn hảo hay may mắn tột độ. Tuy ta là người có vận may rất tốt, nhưng không dám trông chờ hoàn toàn vào may mắn. Đặc biệt là Trưởng công chúa điện hạ đã có kế hoạch điên rồ như vậy, ta không tin bà ấy sẽ nhân từ nhìn chúng ta làm loạn trong cung mà không có hành động gì."
Vương phi gật đầu: "Ta sẽ chuyển lời của ngài cho Vương gia."
Phạm Nhàn mỉm cười, nói thẳng: “Ngài đã đến đây, có nghĩa là Vương gia sẽ chấp nhận ý của ta."
Lời này ngụ ý rằng Đại hoàng tử hiểu rõ Phạm Nhàn muốn gì, chỉ muốn nhờ Vương phi đến xem Phạm Nhàn còn bao nhiêu lá bài, có thể làm được gì. Bị lột mặt nạ, Vương phi chỉ cười nhẹ, nhàng rồi nói: "Bây giờ giờ Đạm Bạc Công có vẻ càng ngày càng tự tin nhỉ, tuy kinh đô đang nguy cấp nhưng vẫn có thể trò chuyện thong thả."
Phạm Nhàn im lặng trong giây lát rồi đáp: "Quả thật ta đầy tự tin, chỉ cần quân đội hai nhà Diệp, Tần không kịp vào kinh... Đối với ta mà nói, kinh đô chỉ là thành trống không."
Thật vậy, tất cả những nhân vật lợi hại nhất thiên hạ này đều bị Khánh Đế thu hút đến Đại Đông Sơn. Còn Phạm Nhàn, tuy bị thương, nhưng tâm thái và tự tin đã lên đến đỉnh điểm kể từ sau khi tái sinh.
Vương phi đột nhiên nói: "Ta cũng hơi ngạc nhiên. Tối qua, ngài liên kết các đại thần khởi sự trên triều đình hôm nay... Lúc này trong cung hẳn là cảnh máu chảy đầm đìa, u ám cực điểm."
Cô nhìn sâu vào mắt Phạm Nhàn: "Những vị đại thần uyên bác kia vì ngài mà đứng về phe đối lập với Thái hậu, có thể sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Nhưng ngài lại đứng bên ngoài quan sát, không biết đây là bình tĩnh hay máu lạnh?"
Vương phi mỉm cười dịu dàng: "Đôi khi, ta không khỏi thán phục ngài, biết cách khiến vô số người vì ngài mà xả thân, đổ máu, hy sinh mạng sống, chỉ để tìm lợi ích cho ngài... Nếu những đại thần kia có thể thấu hiểu điều này, liệu trước lúc lâm chung họ có la hét lui bước hay không?"
Nói đến đây, khóe miệng Vương phi hơi nhếch lên với chút khinh bỉ. Theo cô, động thái của Phạm Nhàn nhằm đặt Thái tử vào thế khó xử và nguy hiểm tột độ. Phạm Nhàn chọn gây rối vào đêm trước lễ đăng quang của Thái tử, không cho bất cứ ai có cơ hội phản ứng. Nếu Thái tử giết chết các đại thần, đương nhiên sẽ rơi vào thế tự hại. Còn những vị đại thần ấy, dường như đang phải dùng chính cái đầu của mình để hô vang cho Phạm Nhàn.
Khuôn mặt Phạm Nhàn dần trở nên bình tĩnh. Chuyện Thái tử đăng cơ bị cản trở tại Thái Cực điện hôm nay, thực chất là nhờ vào sự trợ giúp từ nhạc phụ của y ở Ngô Châu, kích động hai vị Đại học sĩ làm việc này. Về mức độ mạo hiểm của việc làm này, y cũng đã cân nhắc kỹ lưỡng. Xét theo một góc độ nào đó, đúng là y đang liều tính mạng của những văn thần dũng cảm trong Thái Cực điện...
Đây quả thực là lựa chọn vô cùng mạo hiểm và ích kỷ, nên trước ánh mắt chế nhạo của Vương phi, y không tranh luận gì, chỉ thản nhiên đáp: "Trộm có đạo, thần cũng có đạo. Trước kia, ta là người rất sợ chết, nhưng gần đây mới hiểu ra một điều: cái chết có thể nặng như Đông Sơn, nhẹ như lông hồng. Hai vị Đại học sĩ Hồ Thư nguyện hy sinh vì lẽ phải trong lòng, đó là sự lựa chọn của bọn họ."
"Nặng như Đông Sơn, nhẹ như lông hồng?" Vương phi lặp lại câu nói, ngây ngốc nhìn Phạm Nhàn. Cô cảm nhận được lần này gặp lại Tiểu Phạm đại nhân này, tuy vẻ ngoài của y vẫn dịu dàng mang chút sắc bén, nhưng trong tâm tính dường như đã có sự thay đổi.