๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tai y rất chuẩn xác bắt được một giọng quen thuộc, khiến trái tim y nhói lên. Tay phải y do dự một chút rồi đâm vào ngực một nha dịch đang lao tới hoảng loạn, nhưng quên không rút ra.
Trong kinh đô, việc sử dụng nỏ bị nghiêm cấm, ngoại trừ năm xưa Giám Sát Viện được đặc cách cho phép. Vì thế nghe thấy tiếng động này, Phạm Nhàn biết Trưởng công chúa đã dùng Tần gia hoặc Diệp gia triệu tập binh lính vào trong kinh đô. Y không kịp suy nghĩ về vấn đề của mười ba Thành Môn ti, chỉ vô thức cảm thấy lạnh toát, âm mưu phục kích trong sơn cốc quá mức khủng khiếp, lưu lại ấn tượng quá đỗi sâu sắc trong y.
Tất cả suy nghĩ chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay sau đó y dậm mạnh xuống đất đá, rầm một tiếng!
Chỉ một cú đạp, tấm đá cứng và vuông vắn nứt ra từ giữa, bốn góc nhô lên, đâm thẳng vào đám quan binh đang lao tới.
Khi đi lại trong vòng vây, bề ngoài y trông thoải mái, nhưng thực chất đang di chuyển cực kỳ nhanh chóng kèm theo khả năng khống chế chính xác phi thường. Chính vì thế y cần một cú đạp mạnh mẽ để dừng lại khi đang ở trong tình trạng chuyển động cao tốc.
Phiến đá vỡ tung, trong chớp mắt y từ trạng thái tốc độ cực nhanh trở thành bất động hoàn toàn.
Chuyển đổi cực đoan giữa hai trạng thái khiến không khí xung quanh y phát ra tiếng xé toang.
Đám quan binh vây quanh y giống như sóng nước, đột ngột không theo kịp, ngã lăn ra trước mặt y, để lại khoảng trống ba thước.
Tiếng viu viu xé gió vang lên, dưới chân Phạm Nhàn như một cánh đồng mới cấy, mọc lên hàng chục mũi tên âm u đáng sợ, lướt sát qua nhưng không trúng người y.
Tay phải y vẫn đâm thẳng về phía trước, trên con dao cắm một xác chết của một nha dịch. Do giảm tốc đột ngột, xác chết bị đẩy mạnh về phía trước, cơ thể trượt qua lưỡi dao đen nhánh sắc bén, bị cắt làm đôi, rồi đập mạnh xuống đất, máu bắn tung tóe.
Đám lính sau lưng Phạm Nhàn không kịp phản ứng, trực tiếp đâm sầm vào thân thể đang đứng bất động của y.
Y đột ngột quay cánh tay ra đằng sau.
Hai tiếng động u ám vang lên, hai bóng người bay bổng lên bầu trời, giữa không gian hoàng hôn mờ ảo... vẽ nên những đường cong khiến lòng người chùng xuống.
Trước khi loạt tên tiếp theo bắn đến, Phạm Nhàn liếc nhìn vị tướng lĩnh cuối hẻm, khẽ chạm mũi chân xuống đất rồi bất ngờ cùng hai bóng người vừa bị đẩy bay, phi thân lên không trung phía trên hẻm theo hướng ngược lại.
Vị tướng kia cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo từ Phạm Nhàn, không khỏi rùng mình, gằn giọng: "Lang doanh, không được để hắn trốn thoát."
Giữa không trung, những mảnh thịt vụn bộp bộp rơi xuống đất.
Ngay sau đó, tiếng viu viu xé gió vang lên, hơn mười cao thủ quân đội leo lên mái, truy đuổi Phạm Nhàn đang chạy trên nóc nhà dân cách đó không xa. Chẳng mấy chốc, các cao thủ từ Kinh Đô phủ và bộ hình cũng dẫn quân đi men theo dưới đất, ráo riết truy lùng.
※※※
"Ta muốn hắn chết."
Bên trong Quảng Tín cung, vị Trưởng công chúa điện hạ sau tấm màn che, vẻ mặt ô cảm nói một câu. Từ "hắn" tất nhiên nhắc đến Phạm Nhàn - kẻ đang chống trả cô ả tại kinh đô. Một ngày Phạm Nhàn chưa chết, khuôn mặt Trưởng công chúa sẽ khó mà nở nụ cười.
"Có vẻ như Trần Viên gặp chuyện." Vị thái giám bên cạnh thì thầm: "Quan trọng hơn là, gần đây dường như có vấn đề với việc truyền tin tới Đông Sơn. Đã ba ngày trôi qua, tin tức mới nhất chỉ là chuyện cách đây ba ngày."
Trên khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp của Lý Vân Du đột nhiên hiện lên một vệt đỏ kỳ lạ, giống như ánh hoàng hôn cuối cùng trên bầu trời, lập tức tan biến khi gió đêm thổi qua, trở thành sắc thái tàn phai trước giờ nhập nhoạng.
Khóe miệng ả nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ cần Phạm Nhàn chết. Còn việc Giám Sát viện, ngươi không cần bận tâm."
"Vâng thưa điện hạ." Thái giám kia cúi người sau đó rồi ngẩng đầu lên, quả nhiên chính là một trong những thái giám thân cận nhất của Khánh Đế ngày trước, ngang hàng với Diêu thái giám!
Trưởng công chúa mỉm cười nhìn khuôn mặt Hầu công công, nói: "Ngọn lửa ở Đông Cung hôm ấy, ngươi đã đốt rất tốt. Ngọn lửa cuối cùng trong kinh đô này, ta muốn xem ngươi đốt ra sao."
Sau trận Đại Đông sơn, Hồng lão thái giám sống chết chưa rõ , Diêu thái giám chắc chắn đã theo Khánh Đế về trời. Ngày nay trong cung điện, vị thái giám có địa vị cao nhất, quyền lực lớn nhất, được Thái hậu tin tưởng nhất, chính là Hầu công công. Xưa kia, Phạm phủ và Liễu thị bỏ ra bao nhiêu của cải để lung lạc lão thái giám này, nhưng không ngờ tất cả đều vô ích, vì ngay từ đầu, người này đã thuộc phe Trưởng công chúa.
Khánh Đế và Phạm Nhàn luôn suy đoán xem ai đã gây ra đám cháy Đông Cung, nhưng không bao giờ nghĩ đến Hầu công công.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑